Một điều khá mâu thuẫn đấy chính là Jihoon tuy không thể hiện những hành động thân mật với chồng mình nhưng trong thâm tâm rất thích skinship. Đặc biệt là ôm hôn người ta.
Dỗ Jihoon thực sự vừa khó mà cũng vừa dễ. Bởi khó là khó ở cái tiếp cận anh. Mỗi khi Jihoon giận thì anh sẽ hoàn toàn tách xa ra khỏi người kia nên Soonyoung không thể lại gần. Mà dễ ở chỗ là chồng lớn kia chỉ cần ôm chặt hay hôn khoảng mười phút là hết giận ngay.
Xem chừng như lần này Jihoon giận khá lâu đây nên sáng sớm khi bé người thương và nhóc con còn đang ngủ thì anh đã lau dọn nhà cửa, quét sạch ở sân trước và giặt giũ hết quần áo. Cái này cũng như là chuyện thường ở huyện thôi vì lần nào làm Jihoon dỗi thì anh ta chả làm vậy.
Cạch.
Jihoon mở cửa và cầm theo bình sữa rỗng trên tay. Phía trong phòng vọng ra tiếng khóc oe oe. Thì ra Mochi sau khi tỉnh dậy vì hết sữa mà nhóc khóc to. Jihoon lướt ngang phòng khách nơi có con hổ bị hóa thành chuột hamster đang ngồi im một cục trên sofa nhìn theo từng bước chân của Jihoon như muốn nói 'Vợ thấy anh giỏi không, sáng nay anh đã dọn dẹp hết nhà cửa rồi nè.' Nhưng mà dễ gì Jihoon hết giận, anh không thèm nhìn Soonyoung một phát nữa là.
Jihoon đứng pha sữa cho con mà không thèm nói đến tên kia một tiếng. Anh biết hắn ta định chạy lại năn nỉ đòi anh tha thứ nhưng anh vẫn còn giận lắm nên cứ mặc kệ. Soonyoung ngồi đấy chịu không nỗi nên tiến đến định ôm người ta thì người nhỏ hơn liền xoay lại. Biết ngay tên kia định ôm chầm từ phía sau nên anh nhanh hơn một bước liền bước ngang qua một bước. Anh giơ bình sữa lên chỉ vào người kia
-Né ra liền. Bước tới một bước nữa anh chết chắc đấy.
-Anh xin lỗi mà. Em vợ tha anh đi, lần sau anh hong dám nữa.
-Ủa chứ có lần sau à, anh nghĩ có lần sau không?
-Không, không có mà. Bọn họ chuốc anh say quá anh không từ chối được.
-Thế chừng nào từ chối được thì nói chuyện với tôi.
-Jihoonie à..
Vừa nói Soonyoung trề cái môi thấy ghét kia ra làm Jihoon nín cười đến đỏ mặt. Thực ra anh đã biết được là mọi người vì nể trọng tên bố lớn kia nên đã mời uống say đến thế. Với cả sáng nay anh đồng nghiệp đã gọi điện và xin lỗi bố nhỏ nhiều rồi vì đã không kiểm soát được mà để cho Soonyoung uống nhiều thế. Nhưng mà cái gì ra cái đó. Giận vẫn giận nhé. Jihoon mặc kệ người kia mà bước đi vào phòng cùng với Mochi. Soonyoung đứng buồn hiu nơi góc bếp luôn. Giờ chỉ có một cách duy nhất để bạn nhỏ kia hết giận thôi.
Khoảng trưa sau khi cho Mochi uống sữa thì Jihoon sẽ ra ngoài để coi tivi một chút. Mở cánh cửa phòng và không thấy Soonyoung đâu thì anh có hơi chút dỗi. Từ sáng giờ sau khi cho Mochi uống sữa vẫn không thấy tên kia vào phòng mà nhõng nhẽo tha thứ nên Jihoon cảm thấy có chút tức giận. Anh coi tivi nhưng chẳng thèm để ý trên màn hình đang chiếu chương trình gì. Chỉ toàn thấy hình bóng cái tên đáng ghét kia. Càng nghĩ càng bực mình, Jihoon liền vò đầu và đạp đạp hai cái chân lên chiếc sofa.
Jihoon ngồi khoảng thêm chừng mười phút vẫn không thấy ai, chả biết cái tên không giống hổ chút nào ấy đang ở đâu. Anh đứng dậy và vào nhà vệ sinh, trong đầu không ngừng mắng tên kia. Để coi nếu hắn mà không về thì đi luôn cũng được. Jihoon nghĩ thầm trong bụng như vậy nhưng mà về cơ bản cũng định làm thật.