Ba giờ sáng, trong phòng bệnh của bệnh viện tư.
Kha Vũ nằm trên ghế trong phòng bệnh ngủ say như chết, thi thoảng lại phát ra vài tiếng ngáy.
Diệp Lâm Anh quay người nhét một quả quýt vào mồm thằng quỷ con này.
Đã hơn một tiếng kể từ khi cô đưa Thùy Trang vào bệnh viện, vậy mà em vẫn chưa tỉnh nữa! Diệp Lâm Anh nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường ngủ thiếp đi như công chúa ngủ trong rừng vừa mừng vừa lo.
Mừng vì đầu Trang không bị gì ảnh hưởng đến thần kinh não bộ, chỉ bị va đập nhẹ vào điểm mềm nên gây ngất xỉu, còn lo vì có lẽ tại Diệp Anh mà em bị như vậy, giá mà mình đỡ được em nhanh hơn xíu...
Diệp Lâm Anh ban nãy khóc hết nước mắt, giờ nước mắt lại dồn lên con ngươi sắp trào ra.
Cô hết ngồi trên ghế lại đứng dậy đi loanh quanh trong phòng bệnh, Kha Vũ bị quả quýt nhét ngập mồm không thở được, mở mắt ra nhìn con người cứ như ma trơi lượn qua lượn lại tí thì hét lên.
"Mẹ nội của tôi ơi!!! Chị làm em hết hồn à, chị biết em bị yếu bóng vía hông hả?!" Kha Vũ hãi hùng bay cả bóng ra ngoài.
Vậy mà trên mạng còn đồn Diệp Lâm Anh với Kha Vũ yêu nhao, rồi bả là "Dừng lại" còn tui là "Ông chủ" hả?!
"Nói bé bé thôi, không thấy người bệnh còn đang ngủ hả?" Diệp Lâm Anh nghiêm khắc nhìn người trước mắt, sợ cậu mà làm ồn hơn tí nữa chắc bay ra ngoài cửa sổ luôn quá.
Kha Vũ: "..." Ok tui nín, ok tui sai, tui sai vì tui không phải Trang Pháp.
"Chị báo với bố mẹ chỉ chưa?"
"Chưa dám... để xem tình hình như thế nào đã, chứ để cô chú từ Hà Nội bay vào đây thì vất vả quá." Cô cùng Kha Vũ ra hành lang nói chyện.
Đột nhiên người trên giường bệnh cựa quậy cánh tay rồi hơi nhăn mày, ánh mắt chạm phải ngọn đèn trên tủ quá sáng chưa thích nghi được.
Em đang ở đâu đây? Không phải em đang đi nhậu với Diệu Nhi sao?
Au... Thùy Trang định ngồi dậy bị cơn đau ở phía sau đầu như thúc một cú không gượng nổi dậy, Diệp Lâm Anh dù nói chuyện ở hành lang nhưng vẫn luôn để ý đến con người nhỏ bé trong phòng bệnh, thấy góc chăn cựa quậy thì bỏ mặc Kha Vũ thao thao bất tuyệt kể chuyện trên trời dưới đất mà mở cửa đi vào.
Kha Vũ xịt keo: "..." Rồi tôi tồn tại là thừa trên cuộc đời này phải khum?
"Từ từ đừng ngồi dậy vội!" Diệp Lâm Anh hốt hoảng chạy vào thấy Trang cố ngồi dậy, chạy lại đỡ em dựa vào người mình.
[Cái đồ ngốc này muốn chết phải không? Em làm mình sợ gần chết đấy!]
Thùy Trang dựa vào người Diệp Anh nghe loáng thoáng lời nói, ngửa cổ nhịn đau ngẩng lên hơn thua giải thích: "Tui làm bạn sợ khi nào?! Tui còn chưa sợ thì thôi!"
Diệp Anh ngỡ ngàng: "???" Mình nói cái mẹ gì đâu?!
"Tui bị gì vậy?" Thùy Trang nói mấy lời xong cái đầu đã đau sắp vỡ ra, để Diệp Anh đỡ em nằm xuống.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Diệp Lâm Anh x Trang Pháp] si tu ris, tu souffres encore
FanfictionToàn truyện bé xinh của bé Gấu và bé Cún.