1 chút về t

19 2 2
                                    

Chợt nhận ra rằng mình đã từng là một người rất dịu dàng, rất rất dịu dàng.

Nếu được, mình ước sẽ có một người bạn như mình của năm lớp 11. Rồi mình nhận ra rằng bản thân cũng muốn một người như mình, cũng tự hào và sẽ rất trân trọng nếu như có người bạn như thế. Ừ, hoá ra mình cũng có ngày tự cảm thấy mình xứng đáng một cách sâu sắc đấy chứ?

Xong mình đọc lại những tác phẩm mình viết ngày xưa, mình thấy hay vl. Ừ, nhiều người cũng công nhận. Nhưng mình cứ bị làm sao ấy.

Có nhiều lý do để người ta tự phủ nhận bản thân. Lý do của thiên hạ thì mình chịu, nhưng của mình thì đến từ việc không cảm thấy an toàn. Mình không cần tình yêu thương hay sự công nhận từ thiên hạ, nhưng mình thiếu cảm giác an toàn. Mình sẽ không đào sâu về vấn đề ấy ở đây.

Nhưng rồi mình chợt nhận ra, chả việc gì phải thế. Như mình từng nói rằng thiên hạ tuổi lồn làm mình buồn, thì bây giờ mình đang tự bóp dái bản thân. Chỉ là cái này không phải buồn, cảm giác này nó bị riêng tư khó nói. Với bản chất thế này thì có lẽ mình không thể sống một cách bình thường trong kiếp này được. Mà còn chẳng rõ phải bản chất không vì mình chẳng nhớ nổi vấn đề bắt đầu đến từ khi nào, nhưng cũng lâu phết.

Nhưng mà việc mình có xinh hay xấu, giỏi hay ngu thì không liên quan lắm. Thiên hạ không vì cái này mà xé háng mình được. Tự dưng thấy bản thân nơm nớp khúm núm vì thế nó xàm vl ra =))))))))))

Cái việc thiên hạ giỏi vs xinh nnao, tốt bụng hay lương thiện nnao thì chả liên quan đến mình. Mình là mình, họ là họ, qutam làm gì tại ai sống cuộc đời người nấy mà. Mình giỏi hơn người ta thì ngoài việc vênh với ngta (mình k thích coi thường ngkhac nên mình cx chả ham, mà khéo vênh vs ngta xong ngta còn đ qutam mình là ai í đkm phí thgian để tâm cho người ngoài làm cái lìn gì :)) ) cx chả làm ăn đc cgi, mà ngta xinh hơn mình thì cx có sống đc hộ mình đ đâu. Chắc do bẩm sinh mình đã mang tư tưởng quái thai lợi ích nên mình thấy việc bỏ tâm tư công sức, sự chú ý bla bla ra cho thiên hạ mà k nhận lại đc clg là thất sách, là phí phạm thgian tâm tư ctct với bản thân vcl. Tự dưng tối nay chợt nhận ra nếu thiên hạ công kích mình bằng những thứ xml kiểu vậy thì họ cx rảnh háng rảnh loz vl, mình để ý đến họ thì mệt mình th vì họ sai :)))))))) ờ rồi cái t hết buồn luôn.

Giải thích rõ hơn thì t nghĩ rằng khi mình để bản thân bận tâm đến ánh mắt người ngoài tức là t đang tự tạo ra những sợi dây liên kết trói buộc t vs họ. Càng nhiều dây thì t càng toang khi bắt bản thân phải làm nô lệ cảm xúc cho những kẻ k có tư cách và quyền đc này nọ t. Kể từ khi nhận ra vde này, t đã cố gắng cắt đứt những sợi dây liên kết đó để tự giải thoát chính mình và học cách biết ơn những cơn đau đã chỉ đường dẫn lối cho t xem vết thương của t ở chỗ nào để mà chữa. Biểu hiện của việc này có thể lấy ví dụ qua chuyện t hay hỏi mng xung quanh là t có xinh k, ai khen xinh t nhận còn ai ậm ừ hoặc bảo k xinh thì t đ qutam phản ứng nó (đúng kiểu tinh thần tốt nhận còn xấu thì thực sự coi như bị điếc), còn khi nào t qutam phản ứng mng tức là nó ảnh hưởng lợi ích t. V đó, qutrong là t cảm thấy nnao, cx như việc mình xinh mà mình nghĩ mình xấu => mình mãi xấu trong mắt mình (vì mặt mình k hợp gu mình hoặc do mình quá để tâm ánh mắt thiên hạ và tự phủ định,...). Đó, thiên hạ là cdg? Với mình thì cảm giác đc công nhận cx vui nma nhu cầu đc thiên hạ công nhận của mình bây h nó bị xìu r, chắc tại mình còn k để thiên hạ trong mắt. V nên tư tưởng mình h nó v đó =))))) ksao kệ cụ mình vui là đc

Đấy cx là lý do mình ít cảm thấy tự ái hơn trước. Hiện tại nếu mình tự ái thì lý do thường đến từ việc cảm thấy bản thân k đc tôn trọng (uh kiểu "sao m dám làm thế với bố mày" đó chứ kphai kiểu "vcl mình tệ ở điểm này á cay quá ngại quá bla blo")

Xong t còn nhận ra 1 mặt khác ở nhu cầu yêu thương của t. Lý do mà trước h t chưa từng lụy ai từ tcam gia đình, tình bạn (t từng lụy đúng 2 đứa) cho đến tình yêu. T có thể thâm tình, có thể si tình, có thể điên tình nhưng tuyệt nhiên k lụy tình vì nhu cầu gắn bó giữa người vs người của t k cao. T có tính chiếm hữu, nhu cầu cho đi và nhận lại của t cx cao vcl nma nhu cầu gắn bó thì k gút bai mai lớp (nói thẳng ra t là kiểu người xa thơm gần thối, cực kì trọng k gian riêng tư bla bla th cái này t k đào sâu). Cái vụ k lụy tình t k có ý flex, t cx chả có ý so sánh vs thiên hạ nha vì t k qutam mng nnao (uh và mỗi người 1 kiểu yêu riêng, t cx k bao h có ý coi thường người lụy tình nma th h k nói cnay vì nó sẽ lại dông dài) nma ý t là nhu cầu gắn bó giữa người vs người của t k cao. T có thể yêu 1 người vãi lồ nma nếu họ a lếch chô cút thì t vẫn sống chill ấy, vì với t thì yêu là chuyện của yêu còn gắn bó nhung nhớ là chuyện của gắn bó nhung nhớ. Đấy cx là lý do t có thể yêu quý 1 người trong thgian rất lâu dù k nch mấy (chỉ cần thoả mãn nhu cầu cho đi nhận lại, k cần liên tục kè kè bên nhau để hâm nóng tcam), và t cx có thể rời bỏ bất cứ ai kể cả gia đình. T k có nhu cầu gắn bó vs ai.

Xong t cx rất thoải mái trong việc biểu đạt tcam yêu thương, rất thoải mái cho đi và đòi hỏi k tính toán mấy (ê t kbh coi chuyện tcam là trò chơi để mà "ai yêu nhiều hơn thì thua bla bla", t thấy làm v tức là vẫn để ý xem người kia nghĩ gì, vẫn tự tạo liên kết theo kiểu t nói trên kia với họ và tự bỏ đi quyền đc bày tỏ cxuc của mình). T nhận ra t nthe vì t bắt đầu đặt nhu cầu được cho đi và biểu đạt cxuc của t lên cao hơn nhu cầu đc công nhận.

Mà hnhu cta đang hơi lạc đề =)))))))) bngu qa pp cảm ơn vì đã đọc

nhật ký thoát khỏi bãi cứt Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ