Ngoại truyện. MÃI MÃI BÊN NHAU...

281 21 4
                                        

Từ khi xảy ra chuyện, nhà họ Tôn bỗng chốc trở nên yên ắng lạ thường. Tiểu Tâm chỉ giữ lại một số người làm cũ, phần nhiều đều giải tán, cho họ số vốn về quê. Cậu cũng rước bố về nhà cho dễ bề chăm sóc, hy vọng về nơi quen chốn cũ có thể khiến ông mau bình phục...

Sáng nay, qua ô cửa sổ, cậu lại thấy bố ngồi một mình trên xe lăn, ngẩn ngơ nhìn mấy bông hoa dại. Ông cụ vẫn luôn thích ra vườn vào sáng sớm, thói quen này dường như đã có từ lúc cậu còn bé xíu...

Có những việc dường như chưa từng thay đổi, nhưng cũng có những việc, khi ngoảnh lại đã chẳng còn vẹn nguyên như lúc ban đầu...

Tiểu Tâm bèn đi đến, gọi một tiếng:

"Bố"

Ông cụ khó nhọc ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn cậu, hỏi:

"Anh con đâu?"

"Anh đi công tác chưa về ạ"

Tôn Tiểu Tâm ngồi thụp xuống, chỉnh lại tấm chăn đắp trên đùi ông.

"Bố đừng ngồi đây nữa, nắng gắt lên rồi này, vào trong nhé bố"

"Ừmm"

Bố nhìn cậu chăm chú, đoạn bảo:

"Tiểu Tâm gầy quá. Có phải con sắp thi rồi không? Học hành đến gầy rộc thế này"

"Vâng ạ, con sắp thi rồi"

"À, bố cho con cái này hay lắm"

Tiểu Tâm biết ông cụ có lúc tỉnh táo, lúc lại ngẩn ngơ, vì vậy cũng cố gắng hùa theo dỗ dành.

"Sao thế ạ?"

"Có đồ vật bên dưới chậu cây ấy"

Vừa nói ông vừa chỉ vào chậu hướng dương kế bên hiên nhà, Tiểu Tâm nhìn theo ngơ ngác nhưng cũng chẳng có phản ứng gì. Ông cụ sốt ruộc bảo:

"Nhấc nó lên đi con, mau lên"

Tôn Tiểu Tâm chợt ngớ người, vâng một tiếng, bước lại chỗ chậu cây, nhích lên rồi đưa tay sờ sờ bên dưới, bỗng chạm thấy thứ gì đó cưng cứng dính đầy bùn đất. Là một chiếc chìa khóa, không biết đã để đó từ khi nào, đều đã lốm đốm hoen gỉ.

"Bố giấu vào đấy đấy, không ai biết đâu. Bố nghĩ khi con biết, chạy đi tìm hẳn là vui mừng lắm. Tiểu Tâm, chúc mừng sinh nhật"

Tôn Tiểu Tâm thấy mũi mình cay cay, bố vẫn còn nhớ hôm nay là sinh nhật cậu ư? Mấy năm nay, từ khi gia đình xảy ra chuyện, bản thân cậu dường như cũng đã quên mất sinh nhật mình...

Năm ấy, ngày cậu rời đi chính là hôm trước sinh nhật. Tôn Chí Thanh thời gian đó luôn muốn nhanh chóng đưa cậu đi Mỹ, còn một tay lo hết giấy tờ thủ tục. Ông biết rõ, một khi Tôn Gia Dương biết chuyện năm xưa, sớm muộn gì cũng lật mặt, ông chỉ mong cậu con trai nhỏ của mình bình bình an an đi khỏi nơi này...

Chỉ là không ngờ, giữa Tôn Gia Dương và cậu, lại tồn tại thứ tình cảm chẳng nói rõ nên lời.

Tiểu Tâm lại hồi tưởng về khoảng thời gian ấy...

"Anh ơi... em không muốn rời khỏi anh đâu"

"Tiểu Tâm, đừng sợ. Đi, anh dẫn em đi, chúng ta cùng nhau đi khỏi đây, được không?"

TAYNEW | TÀN TRO Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ