chương 1

1.4K 52 4
                                    

Mùa thu sắp kết thúc, màn đêm càng lúc càng đến sớm hơn. Mặc dù đồng hồ mới chỉ bốn giờ mười lăm, bầu trời đầy mây đã trở nên hiu hắt, không còn nhiều ánh sáng của ban ngày. Hoàng hôn và cái lạnh bao trùm thành phố từ rìa, khiến con người cô đơn và mệt mỏi.

Chuông reo, Chu Hán Kỳ bình tĩnh bước vào lớp học, đèn bật sáng. Anh chậm rãi đặt sách giáo khoa xuống bục, nhìn xung quanh, có chút kinh ngạc:

"Sao hôm nay lại vắng nhiều học sinh vậy?"

"Tối nay phim mới của Đằng Chấn ở trường có chiếu roadshow, mọi người đang xếp hàng mua vé." - Trong sự ồn ào, một cô gái ngồi ở hàng ghế đầu lớn tiếng trả lời.

"Đằng Chấn là đàn anh năm cuối đã tốt nghiệp trường chúng ta... Tôi nghe nói Lâm Giao và Giám đốc Ngô cũng sẽ xuất hiện..."

"Tôi thực sự muốn đi..."

"Giáo sư, xin hãy điểm danh! Nếu không, hôm nay chúng ta đi học cũng thật uổng công!"

"Chúng ta phải phát thêm phúc lợi cho những học sinh chăm chỉ!"

"Giáo Sư, ngài có thể cộng thêm điểm chuyên cần cho chúng em được không?"
......

Các chàng trai reo hò ầm ĩ, trong khi các cô gái thì thầm về tên của Đằng Chấn và những tin đồn khác mà hắn để lại trong trường. Tiếng ồn ngày càng lớn khiến Chu Kỳ Hàn có chút mất tập trung, nhưng trong chốc lát, anh mỉm cười tựa như không có gì xảy ra, xua tay ra hiệu im lặng, sau đó quay người viết tiêu đề bài giảng lên bảng đen.

Các sinh viên trên khán đài la ó đầy tiếc nuối và lần lượt mở ghi chú hoặc điện thoại di động. Những người đang nghe giảng hay đang chơi điện thoại đều im lặng, chủ đề về Đằng Chấn dần chìm vào quên lãng, mọi thứ lại trở lại bình thường như trước đây.

Họ không biết rằng Đằng Chấn đã từng là học trò của anh.

Chu Hán Kỳ đứng trên bục giảng được một năm thì gặp Đằng Chấn. Anh ghét trường đại học này, ghét chuyên ngành này, càng ghét nghề giáo hơn, nhưng từ những ý niệm sai lầm đầu tiên, anh đã không thể vùng vẫy khỏi đại dương sâu thẳm - định mệnh của cuộc đời.

Khi đó, anh nổi tiếng là giáo sư nghiêm khắc nhất trường, không thương tiếc khi la mắng học viên, đánh trượt lớp, nhưng lại có khuôn mặt đẹp trai, lãnh đạm khiến người ta vừa yêu vừa ghét. Mỗi lần lên lớp, anh đều mang theo danh sách học sinh, vốn dĩ Đằng Chấn chỉ là một cái tên bình thường trên sổ, nhưng hắn đã bị đánh dấu vắng mặt hai lần - hắn không có mặt trong cả hai buổi điểm danh. Và nếu hắn vắng mặt lần nữa, theo quy định, hắn sẽ bị cấm thi. Trong lúc đó, anh lại gọi tên Đằng Chấn nhưng vẫn không có ai trả lời. Hán Kỳ gọi lại và đang định vẽ hình tròn thứ ba thì một cậu bé mặc áo nỉ có mũ trùm đầu ở góc hàng cuối cùng giơ tay.

"Giáo sư, ta tên Đằng Chấn, ngươi tên gì?"

Xung quanh vang lên tiếng cười. Chu Hán Kỳ đương nhiên không trả lời câu hỏi bỗ bã này, anh không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Đằng Chấn.

Tên gọi chỉ là bí danh, không quan trọng, ngày đó bọn họ đơn giản chạm mặt nhau, biết vậy là quá đủ. Sau này Đằng Chấn vẫn luôn là Đằng Chấn, nhưng anh có thêm mấy cái tên - lúc Đằng Chấn vui thì gọi anh là Bảo Bảo, Tiểu Thất, Tiểu Tổ, khi không vui thì gọi là con khốn, con chó ngu ngốc, con chó nghịch ngợm, hay "của hắn". Dù sao, Đằng Chấn cũng không bao giờ gọi tên anh một cách đoàng hoàng nữa.

|| EDIT || Điều ước của Cá Voi [BDSM/BL/SP/HE]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ