chương 2

775 39 2
                                    

"Lão sư, nếu ta không xích ngươi lại, ngươi liền coi ngươi là chó hoang sao?"

Vừa dứt lời, chiếc vòng cổ đen tuyền đã được Đằng Chấn đeo quanh vùng cổ thon thả của anh. Chu Hán Kỳ sửng sốt, gần như tỉnh lại sau cơn say, vội vàng nhìn xung quanh - thở phào nhẹ nhõm vì trên đường không còn một bóng người.

Nhận ra sự mất tập trung của chó con, Đằng Chấn tựa hồ có chút khó chịu, xoay người bỏ đi. Chu Hán Kỳ chỉ có thể lảo đảo theo sát hắn, cầu nguyện cho ánh mắt anh không vụt mất bóng dáng Đằng Chấn. Sợi dây dài và mỏng treo trên cổ khiến anh trông đáng thương như một chú chó bị bỏ rơi.

Đằng Chấn bước vào ghế sau ô tô, không nói một lời, không đợi anh, nhưng cũng không quay lưng lại. Chu Hán Kỳ ngồi im lặng bên cạnh Đằng Chấn một lúc, khi xe đi vào đường hầm, anh quỳ xuống dưới chân cậu thanh niên trẻ. Anh cúi đầu, cẩn thận đưa tay Đằng Chấn luồn vào cổ áo sơ mi của mình, sau đó liếm tay hắn một cách nịnh nọt. Đằng Chấn rõ ràng rất hài lòng trước cử chỉ nhỏ bé của anh. Hắn tháo kính râm ra, vẻ mặt dịu đi.

Đằng Chấn chạm vào gò má Chu Hán Kỳ, khiến chúng nóng lên, đỏ bừng, ánh mắt hắn ôn nhu như đang đoàn tụ cùng người yêu sau thời gian dài xa cách:

"Lão sư, lâu rồi chúng ta không gặp, thầy có nhớ em không?"

Chu Hán Kỳ lặng im. Một khi "training", anh rất kiệm lời. Đằng Chấn hiểu rõ tính cách của hắn, cũng không ép buộc nữa, chỉ lấy đồ bảo hộ từ trong túi ra, đeo lên khuỷu tay và đầu gối của Chu Hán Kỳ, sau đó dùng hai chiếc bao da quấn vào tay anh nhằm tránh tổn thương ngón tay, đồng thời cũng khiến bàn tay cún con không thể mở ra, chỉ có thể nắm chặt thành nắm đấm.

Xong xuôi, Đằng Chấn không nhìn anh nữa, lấy điện thoại di động ra bắt đầu lướt weibo, nhưng sau đó lại đột ngột rút mạnh sợi dây xích trong tay, áp mặt Chu Hán Kỳ vào háng hắn. Chu Hán Kỳ đương nhiên hiểu ý hắn. Nhưng hiện tại tay anh không thể cử động, anh chỉ có thể dùng miệng cắn mở khóa quần của Đằng Chấn từng chút một. Anh đã lâu không "làm" nên có chút vụng về và mất nhiều thời gian. May mắn là anh đã vội đưa dương vật của Đằng Chân vào miệng mình trước khi hắn mất kiên nhẫn.

Về quan hệ tình dục bằng miệng, Chu Hán Kỳ đã tạo thành phản xạ, ngay cả khi đầu óc anh ấy đang hỗn loạn, anh ấy có thể xử lý tất cả các điểm, khiến Đằng Chân phát ra một tiếng ậm ừ thoải mái. Đằng Chấn yêu cầu Chu Hán Kỳ dừng lại mà không thả anh ra, hắn chỉnh lại quần áo rồi yêu cầu tài xế dừng xe.

Chỗ đó vẫn còn cách nhà một quãng ngắn và hắn muốn dắt chó đi dạo.

Chu Hán Kỳ sợ tới mức hai chân đều nhũn ra, đành phải chậm rãi bò đến phía sau Đằng Chấn. Vùng ngoại ô vào đêm khuya không có ai, xung quanh yên tĩnh đến mức anh có thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của chính mình. Anh lần lượt trèo qua bóng đèn đường dài và leo vào cổng sân. Sự phấn khích xen lẫn sợ hãi khiến dương vật vốn đã bắt đầu ngẩng cao lên kể từ lúc anh nhìn thấy Đằng Chấn, giờ đây càng ngày càng cương cứng, hành hạ anh đau đớn cực độ. Quãng đường không quá dài nhưng đủ để anh kiệt sức và gần như ngã gục trước khi bước vào nhà.

|| EDIT || Điều ước của Cá Voi [BDSM/BL/SP/HE]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ