"Hai người cứ như vậy thì không thắng được ta đâu" Diệp đắc ý nói.
"Thế thì chưa chắc đâu đại lão." Tiêu Nguyên cười khẩy.
"Ta chỉ mới dùng 7 thành sức mạnh thôi." Tiêu Nguyên đứng thẳng người, vươn vai nói.
"Ha ha... mi nghĩ ta là trẻ con 5 tuổi à?"
"Vậy tại sao ngài nghĩ ta làm vậy a đại lão."
"Hmmm, có vẻ ngươi nói có lí,được rồi đến lúc nghiêm túc rồi." Nói rồi Diệp búng một đồng xu lên không trung.
"Cái... ta chưa thấy ngài dùng chiêu đó bao giờ." Tiêu Nguyên ngay lập tức đề cao cảnh giác, chú ý vào đồng xu.
"Tất nhiên là chưa rồi, đồ ngốc, vì ta làm gì có kĩ năng đó." Chỉ trong chốc lát Diệp đã thuấn di đến trước mặt Tiêu Nguyên.
"Đỡ này."
Diệp dùng một cành cây của mình chém ngang về phía sườn của Tiêu Nguyên.
"Chết tiệt, sơ suất rồi."
Tiêu Nguyên ngay lập tức dùng thanh kiếm chém thằng về phía cành cây đang đánh vào sườn mình.
Bất ngờ là thanh kiếm không có cách nào chém xuyên qua cành cây đó nó chỉ có thể đẩy lùi cành cây.
"Cái này..." Tiêu Nguyên đứng hình.
"Có ai từng nói với ngươi là đừng bao giờ sử dụng cả hai tay cùng lúc khi đối đầu với một sinh vật nhiều tay chưa"
Diệp ngay lập tức huy động những "cánh tay" còn chưa dùng đến của mình đồng loạt đâm về phía Tiêu Nguyên.
"Chết rồi."
Nhận ra mình đã dính bẫy của Diệp nên hắn chỉ có thể bỏ lại thanh kiếm và nhảy về phía sau.
Vút.
Nhưng chưa lùi xa được bao nhiêu hắn đã bị các dây leo của Diệp quấn vào chân, khóa chặt cử động chân.
"Đại lão, ít nhiều chúng ta đều là hảo bằng hữu a, đừng có ra tay nặng thế chứ" Tiêu Nguyên cười khổ nói.
"Không sao, trẻ nhỏ không đánh làm sao lên người được"
Nói rồi Diệp nở một nụ cười ma quỷ
"Tch, đấy là ngài ép ta đấy, tiếp đó với một tông giọng ngạc nhiên, ngài sẽ nói:
Cái gì"
Nói xong hắn liền né đầu qua một bên, để lộ ra một thanh kiếm đang xé gió lao đến phía Diệp.
"Cái gì"
"Hở." Bất ngờ trước lời nói chuẩn xác của Tiêu Nguyên, Diệp cứ đứng đờ ra đó, mãi đến khi thanh kiếm đã ở trước mặt của mình rồi thì mới lấy dây leo ra để đỡ.
Két!
Thanh kiếm trượt dài trên dây leo của Diệp, gây ra sát thương không nhỏ cho cậu.
"Chết tiệt, quên mất Vương Kiều"
"Ân, đúng là vậy đấy đạo hữu."
Từ sau lưng của Diệp, không biết từ khi nào Vương Kiều đã đứng ở đó, thủ sẵn một chưởng pháp, đánh vào lưng Diệp.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyển sinh thành cỏ
HumorTa đã thành công tự tử. Nhìn xuống dưới ta lại không có mảy may sợ hãi Có vẻ adrenaline bắt đầu tiết ra rồi. Nghe nói con người có thể suy nghĩ vài chục giây trước khi chết. Cơ hội hiếm có thế này...phải thử mới được. Cơ thể ta rơi xuống đáy vực rồ...