Đấu tập

19 4 0
                                    

Vài ngày sau sự kiện một con lợn bị chọc tiết.

Tại một góc sân nhỏ của bãi tập.

"Cuối cùng thì ngươi cũng thành thạo đòn thế đó rồi đó chứ, ta đúng là thiên tài mà" Thấy Tiêu Nguyên chỉ mất có vài ngày mà đã thành thạo kĩ thuật của mình khiến Diệp tự hào mà vỗ vỗ ngực.

"Ân, nhờ ngài cả" Tiêu Nguyên gật gật đầu.

"Được rồi, hai người vào ăn cơm nào." Bỗng từ đằng sau lưng họ một nữ tử đẹp như hoa như ngọc nói.

Không tệ đó chính và Vương Kiều suốt mấy ngày qua thì Diệp và Tiêu Nguyên đã thành công dụ dỗ, à không tiếp cận, lộn tiếp xúc nhiều hơn với hai tỷ muội nhà này.

Không phải đến mức thân nhau như huynh đệ chí cốt mà chỉ ở mức bạn bè bình thường, tạm tin tưởng được nhau.

Tất cả là nhờ việc hai người đã xác định được rằng mình có chung mục tiêu đều là đặt chân được vào Tuyệt Kiếm học viện, nhờ đó hai người đạt được hiệp định cùng giúp đỡ nhau vào được học viện.

Sau mấy ngày thì đạt đến mức độ này đây.

Còn về việc tại sao Vương Kiều lại biết đến sự tồn tại của Diệp thì đơn giản là do chính Diệp bảo Tiêu Nguyên nói ra coi như là tạo dựng niềm tin.

"Hai tên ngốc kia mau vào ăn cơm" Từ sau lưng Vương Kiều, Vương Chiều bước ra hai tay chống nạnh nói.

Lại nói đến Vương Chiêu mấy ngày trước thấy tỷ tỷ của mình nói chuyện thân thiết với Tiêu Nguyên thì nhãi con này là người phản đối nhiều nhất.

Nhưng sau khi được hối lộ bằng vài viên kẹo thì liền ngoan ngoãn tự lăn ra chỗ khác để người lớn nói chuyện.

Ân, ít nhất là mỗi lần nhìn thấy Tiêu Nguyên thì sẽ không lao vào cắn nữa.

"Được, được được." Nói rồi Tiêu Nguyên cũng nhanh chóng bước vào nhà trong.

"Chà, Vương Chiêu đạo hữu nấu ăn a, vẫn là thơm như vậy." Nhìn thấy trên bàn đầy thứ đồ ăn thơm ngon Tiêu Nguyên không kìm được mà ứa nước miếng.

"Ân, không có gì đâu, đạo hữu cứ nói quá" Vương Kiều ngại ngùng.

"Không ta nói thật mà, hiếm có tiểu thư khuê các nào mà lại nấu ăn ngon như đạo hữu, ai cưới được đạo hữu đúng là phúc đức mười đời mà." Tiêu Nguyên khen thật lòng.

"Haha, có gì đâu, đạo hữu đừng làm ta ngại." Vương Kiều đỏ mặt, cúi đầu.

"Haha, không có gì đâu" 

"Tiểu tử, cuối cùng cũng nhận ra tỷ tỷ ta là nữ nhân tốt nhất thiên hạ rồi sao, suốt mấy ngày này ta cứ tưởng ngươi là phật hoàng đâu." Vương Chiêu chen mồm vào.

"Tiểu Chiêu không được nói vậy." Vương Kiều giơ tay lên đánh đùa nàng.

"Oa, oa, oa tỷ tỷ, tỷ vậy mà đánh ta, ta dỗi a." 

"Còn biết học dỗi rồi?Ngươi đúng là hết cách mà." Vương Kiều cưng chiều nói.

Trên bàn ăn một cọng cỏ đang yên lặng mà đớp hết đồ ăn trên bàn.

Chuyển sinh thành cỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ