anh ơi, liệu còn cơ hội nào cho em không anh
sẽ có một phép màu nào đó, cho em ở gần anh phải không anh ơi
anh sẽ đến thôi mà, phải không anh, xin anh, hãy đến nhìn em một lần thôi
-
lee sanghyeok có một người bạn trai.
quản nhiều, hay ghen, hãy lẽo đẽo theo sau, rất quan tâm săn sóc.
nhưng mọi thứ đó trong mắt anh lại là điều phiền hà, mỗi lần cậu lên tiếng hỏi anh, anh sẽ đi đâu, mấy giờ về, hỏi anh muốn ăn gì, anh đều cảm thấy phiền.
và anh sẽ đáp.
"phiền quá, cậu tránh qua một bên đi"
những lần như thế, cậu sẽ cúi đầu, như một chú cún tủi thân khi bị chủ mắng.
jeong jihoon trước mắt anh luôn hèn mọn như thế.
anh luôn nghĩ rằng, jeong jihoon cố tình quấn lấy anh để chọc tức anh.
nhưng anh không biết tâm tư cậu nông thế nào, chỉ đơn giản là muốn anh ăn cơm nhà, muốn anh trở về sớm một chút, muốn.. nhìn thấy anh nhiều hơn.
lee sanghyeok ấy à, anh không thích cơm nhà, anh sẽ đi ăn cùng đồng nghiệp, sẽ ăn cơm ngoài.
mặc cho jeong jihoon năm lần bảy lượt mang cơm đến công ty cho, thì anh cũng chỉ để đó, không động một miếng.
lee sanghyeok ấy, cũng không muốn về nhà sớm, sẽ cố ý ở lại tăng ca, hoặc đi dạo đâu đó đến khuya muộn mới trở về.
mặc cho jeong jihoon vẫn luôn chờ đợi, ngóng về phía cửa, ngóng trông điện thoại, lo lắng đến phát điên.
sanghyeok từng nói, jeong jihoon chỉ như một chú cún giữ cửa.
cậu nghe thấy chứ, đau lắm nhưng chỉ gượng cười.
phải thôi, cậu đâu thể làm gì hơn, có thể có vị trí cao thế nào trong lòng anh, khi cậu cưỡng ép thắt dây tơ đỏ, cưỡng ép anh thành bạn đời với mình.
cũng chỉ vì thích, mà jeong jihoon làm liều, dù biết rõ, anh sẽ ghét lắm.
"bạn đời" thiêng liêng biết bao, hai người được nối bởi dây tơ đỏ ấy, sẽ cảm nhận được cảm xúc của nhau, là liên kết tình cảm, ràng buộc họ với nhau cả đời, cũng là sợi tơ đó, sẽ dẫn lối cho hai người gặp nhau, yêu và tới hôn nhân. mối liên kết cao đẹp như thế, cậu cũng dám đem ra để trói buộc người kia.
bạn đời của jeong jihoon là lee sanghyeok, cậu sẽ cảm nhận được cảm xúc của anh, sẽ biết nỗi đau của anh, sẽ là người san sẻ nó, nhưng là, chỉ một phía cậu làm được như thế.
bởi sợi dây này, chính tay cậu cưỡng ép buộc nó chặt lại, sanghyeok sẽ chẳng có nghĩa vụ phải cảm nhận cậu.
khuya rồi, sanghyeok trở về.
vẫn như cũ, cậu chờ anh trước một bàn cơm tối, thấy anh về, cậu chỉ cười khờ, vội gọi anh ăn cơm.
"anh ơi, ăn cơm nhé, hôm nay em nấu hơi nhiều, ăn giúp em một chút-"