Chương 49

39 2 3
                                    

Ăn mì xong, Trần Vận Thành không vội rời đi, anh vẫn còn hưng phấn vì công việc bất ngờ tìm được này, anh lấy điện thoại ra, có kích động muốn gọi điện cho Ninh Quân Diên, tìm thấy tên đối phương trong danh bạ, lúc đang định ấn số thì lại ngập ngừng, anh đang cân nhắc xem rốt cục có thích hợp hay không.

Mấy ngày nay anh bôn ba khắp nơi vì chuyện của Chu Ngạn, đã bị chiếm dụng rất nhiều tinh thần và thể lực, hoàn toàn không có thời gian để giải quyết vấn đề giữa mình và Ninh Quân Diên.

Bây giờ thái độ của Ninh Quân Diên đã quá rõ ràng rồi, Trần Vận Thành nghĩ mình không thể dây dưa thêm được nữa, hoặc là chấp nhận, hoặc là lập tức từ chối.

Anh mở chai nước khoáng vẫn còn dư lại một nửa ra, từng ngụm từng ngụm uống hết, rồi để chai rỗng lại trên bàn, hơi đau khổ giơ tay lên bóp trán.

Anh không thể từ chối Ninh Quân Diên, trong lòng anh đã sớm hiểu, cho dù là những ôm ấp thân mật hay thậm chí là hôn môi, anh đều không cảm thấy bài xích, nhưng anh lại sợ việc chấp nhận Ninh Quân Diên, vì Ninh Quân Diên là người rất quan trọng trong cuộc đời anh, nếu như bọn họ ở bên nhau nhưng không thể đi đến cuối con đường, có lẽ anh sẽ mất luôn người bạn này.

Nguyên nhân mà Trần Vận Thành không hạ nổi quyết tâm chấp nhận Ninh Quân Diên, chính là anh nghĩ rằng bọn họ không thể đi đến cuối cùng được.

Anh là một người xem trọng tình cảm, cho dù là kết bạn hay là yêu đương, một khi đã nhận định anh sẽ toàn tâm toàn ý mà hi sinh, cái cảm giác hi sinh quá nhiều nhưng cuối cùng lại chẳng nắm lấy được gì cả quá đau khổ, anh không nhịn được mà sợ hãi, cũng không nhịn được mà lùi bước.

Buổi tối, Trần Vận Thành tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ ngủ mỏng manh ở trong phòng thu dọn va li hành lí của mình, ngoài những đồ dùng sinh hoạt cần thiết, phần lớn đồ đạc anh đều để trong va li, giống như là chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.

Ninh Quân Diên nhẹ nhàng gõ cửa bước vào, hỏi anh: "Em đang làm gì thế?"

Trần Vận Thành nói: "Tôi đang dọn lại đồ đạc."

Ninh Quân Diên bước tới ngồi xổm bên cạnh anh, nhìn đồ đạc trong va li hành lí của anh. Trần Vận Thành đang vội vã giấu hai cái quần lót cũ xuống dưới đáy va li, Ninh Quân Diên kéo tay anh lại cầm ra, nói: "Rách hết rồi."

Trần Vận Thành giành lại: "Trả lại cho tôi."

Ninh Quân Diên hỏi: "Tôi mua cái mới cho em được không?"

Trần Vận Thành nói: "Không cần."

Ninh Quân Diên bèn thay đổi cách nói: "Tôi đi mua cái mới cùng em được không?"

Trần Vận Thành nói: "Vẫn mặc được, không cần mua cái mới." Anh đậy nắp va li vào, kéo phéc mơ tuya lại, hỏi Ninh Quân Diên: "Có chuyện gì à?"

Ninh Quân Diên hỏi anh: "Đêm nay không tới chỗ tôi ngủ à?"

Trần Vận Thành mệt mỏi gục đầu xuống, nói: "Tối qua tôi uống say, xin lỗi."

Ninh Quân Diên nhìn gò má anh, nhẹ giọng nói: "Thế nên tỉnh rượu rồi là không cần tôi nữa à?"

Giọng điệu của hắn rõ ràng chẳng có gì đặc biệt, nhưng Trần Vận Thành lại nghe ra chút tủi thân, anh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Đừng nói bậy nữa."

Sự ỷ lại nguy hiểmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ