11; mê cung ái tình

5.4K 465 89
                                        

Han Wangho chau mày, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc ghé sát tai anh hỏi nhỏ.

"Em nghe bảo rằng Chủ tịch ở đây thực sự là một tên điên, có đúng vậy không ạ?"

"Hả?"

"Suỵt! Em đã được cảnh báo như vậy trước khi đến đây đó."

"Tên điên á? Anh á?"

"Không phải anh, là Chủ tịch ở đây cơ mà."

Cằm của Lee Sanghyuk lúc này đã rớt xuống ngang vai, không nói nên lời, chỉ biết trợn tròn hai mắt. Ai? Là ai dám nói xấu Chủ tịch Lee?

"Trước khi lên đây em có sử dụng nhà vệ sinh một chút." Han Wangho đưa mắt dáo dác nhìn quanh rồi mới tiếp tục: "...và có vô tình nghe được chuyện mọi người kháo nhau rằng hôm nay tâm trạng Chủ tịch không tốt nên đừng ai lại gần, anh Sanghyuk làm thư kí chắc vất vả lắm."

Em trao cho anh một cái nhìn đồng cảm, ra điều thấu hiểu cho tâm trạng anh mỗi ngày.

"À... không hẳn đâu..."

"Nhưng Chủ tịch đâu ạ? Không phải ngài ấy bảo em đến đây vì muốn gặp mặt sao?"

Han Wangho liếc nhìn chiếc bàn trống không ở phía xa, nheo đôi mắt lại cố đọc hàng chữ trên tấm bảng tên bằng gỗ được đặt ở góc bàn.

Lee Sanghyuk vội vàng nghiêng người chắn tầm nhìn của em, nhanh chóng giải thích.

"Hôm nay Chủ tịch có việc đột xuất nên chỉ có anh làm việc với em thôi."

"A ha, tốt quá! Vậy cứ thoải mái nói chuyện thôi anh ha? Ở đây chắc không có máy ghi âm hay gì đó đại loại vậy như trong phim đâu anh nhỉ?"

"Ừ... ừ..." Lee Sanghyuk đưa tay lên chấm chấm từng giọt mồ hôi đang túa ra trên trán. "Em cứ thoải mái đi."

"Heol, em còn nghe nói là..."

"Hả? Vẫn còn sao?" Anh giật mình thảng thốt, đây đã là lần thứ mấy chục trong ngày, cũng không biết xưa nay mình đã sống sai ở đâu rồi.

"Nhiều lắm," em cao giọng "...còn nghe nói đó là một ông chú bốn mươi tuổi ế chổng ế chơ."

"Ba mươi lăm..." Anh cố níu kéo chút mặt mũi cho mình.

Han Wangho xuỳ xuỳ xua tay "Cũng như nhau cả. Ai cũng bảo gương mặt người đó lúc nào cũng cau có, ánh mắt có thể doạ chết người khác, tính khí thì khó chịu thất thường. Haiz, anh Sanghyuk đã chịu khổ nhiều rồi."

"Cũng không đến mức đó đâu mà..."

"Anh Sanghyuk thật là một người tốt bụng, dù bị sếp la mắng suốt ngày nhưng vẫn nói tốt cho sếp của mình." Em mỉm cười thật tươi, hai mắt long lanh nhìn anh, nắm lấy tay anh miết nhẹ vào lòng bàn tay cho nó dần ấm lên.

Lee Sanghyuk nhìn dáng vẻ em ngoan ngoãn chăm sóc cho mình ngay trước mắt, liền cảm thấy nãy giờ ngậm đắng nuốt cay nghe chửi cũng xứng đáng.

"A, em có chuyện này đã tò mò từ lâu." Em chìa ra chiếc khăn tay của anh, xếp lại ngay ngắn ngay phần góc để lộ ra mấy chữ 'sh.lee'.

Fakenut • ABO • Chuyện đu Idol của Chủ tịch LeeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ