12

269 30 0
                                    

"Những ngày em sợ mất anh."

________

Nỗi ám ảnh xưa cũ lại tìm về với Zhang Hao. Nhưng cậu không bao giờ muốn trách cứ gì Hanbin, vì rõ ràng anh đâu cố ý để mọi chuyện diễn ra theo kiểu này. Zhang Hao tự trách mình, nếu không vì nỗi sợ của tuổi thơ cứ mãi bám theo cậu, có lẽ Zhang Hao đã vui vẻ chờ đợi Hanbin cả đời.

"Hanbin ơi."

"Anh nghe."

"Anh nuôi em không."

"Ừ anh nuôi, nhưng em sao vậy."

"Em không sao, em thất nghiệp thôi."

Ít bữa trước, bệnh viên yêu cầu toàn bộ nhân viên phải làm một đợt kiểm tra sức khoẻ cả sinh lý lẫn tâm lý. Zhang Hao nhận về kết quả chẩn đoán mình mắc hội chứng PTSD.(*)

(*) Một loại rối loạn căng thẳng sau sang chấn, phát triển sau một sự kiện không vui nào đó mà để lại ám ảnh cho người bệnh, khiến tâm lí người mắc phải không ổn định khi gặp lại một sự việc có điểm tương đồng ở hiện tại hoặc những người liên quan trực tiếp đến những kí ức ám ảnh người bệnh.

Phía bệnh viện yêu cầu cậu tạm đình chỉ công tác, sau khi hoàn tất thủ tục chữa bệnh và hoàn toàn hồi phục mới được trở lại vị trí. Trên giấy tờ là vậy, nhưng trên thực tế thì vô định mông lung.

.

Những nỗi sợ ở thì quá khứ bắt đầu vay hãm Zhang Hao, buộc cậu lại trong một nhà tù vô hình, những xiềng xích chính là những ngày Hanbin không kịp nhấc máy, những ngày Zhang Hao giật thót tim mỗi lần nghe đến bản tin thời sự rằng ở ranh giới nào đó của nước mình lại bắt đầu xảy ra tranh chấp.

Bác sĩ chẩn đoán cho cậu có nói, cậu đang bất an, đang không thể cảm thấy an toàn.

Trên đời này người ta luôn sợ hãi việc có được rồi lại mất đi hơn bao giờ hết. Thứ tình cảm với Sung Hanbin lại là tất cả những gì còn sót lại trên đời mà Zhang Hao muốn gìn giữ kĩ lưỡng. Nỗi sợ những điều còn chẳng biết có diễn ra trong tương lai hay không cứ tới lui, lởn vởn quanh tâm trí cậu, kéo theo hàng tá đêm dài đăng đẳng mà chẳng chợp mắt nổi.

Khuôn mặt tươi tắn của cậu nhuốm rõ màu xám nhạt. Gò má cũng hốc hác đi từng ngày. Zhang Hao bắt đầu nôn ói trở lại khi thấy cảnh khóc than của người nhà bệnh nhân.

Lòng Hanbin rối thành một mớ dây kim loại xoắn vào nhau, không cách nào gỡ nổi. Anh luôn siết lấy bả vai cậu khi cả hai phải nói lời chào tạm biệt sau những buổi hẹn hò hiếm hoi của tháng. Hàng trăm lần Hanbin thốt ra câu "anh ở đây, ngay đây mà." Nhưng Zhang Hao chỉ cười, đôi mắt lại vô định xa xăm đâu đó.

Hanbin ở đây thôi, luôn ở cạnh cậu dù hai người có cách nhau nửa vòng đất nước. Tâm trí anh ở đó, trái tim anh cũng vậy, luôn ở cạnh cậu. Zhang Hao cũng biết điều đó, biết rất rõ nhưng mỗi đêm khi bắt đầu chìm vào giấc ngủ, những cơn ác mộng cứ được đà lấn tới, vô số giọng nói vô hình cứ luân phiên cất lên. Zhang Hao luôn phải thức giấc với phần ga gối ướt đẫm và vùng trán bị lấp đầy bởi nước.

.

Một ngày trời lặng gió, Sung Hanbin hỏi Zhang Hao có muốn cùng anh đi dã ngoại không, cậu đồng ý và muốn rủ thêm vài người bạn đi cùng.

Binhao ver | Mẹ bảo anh yêu emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ