Chương 1

272 18 1
                                    

1.1 — Hiện tại

Tam quan mờ mịt trời đỏ ráng

Núi non trùng điệp cảnh não nề.

Dõi mắt trông ra là cảnh núi non dày đặc như rồng hổ ẩn nấp, ánh mặt trời vốn đã xa xăm nay biến mất hơn nửa. Ngàn vạn thung lũng nhấp nhô bị cát bụi mênh mông bao phủ, đất trời mang cùng một sắc màu, chỉ còn dư lại mấy chữ cô hồng, phá tan đường trời dài dằng dặc mà đến.

Ở nơi tầm mắt không với đến truyền ra một âm thanh chói tai, thoáng chốc xới tung một đám bụi đất lên, hồng nhạn giật mình gáy vang, tiếng kêu không ngớt quanh quẩn rất lâu.

Ngay cuối đường cát vàng, một con ngựa trắng vô cùng to lớn đạp vó phi đến, người trên ngựa tay cầm trường thương, từ trong ngàn lớp bụi mù như phát ra một luồng ánh sáng!

Mà khi khói bụi nhạt dần, hàng lối xếp dài đến tận chân trời như con rắn kia rõ ràng chính là Hổ Sư Đại Tề tắm máu ba nghìn dặm đồng hoang khiến Mạc Bắc nghe mà biến sắc.

Hàng ngàn lá cờ chiến đón gió bay phần phật, hoa văn xích diễm như ngọn lửa cắn nuốt lấy chữ "Lục" vô cùng phóng khoáng ở chính giữa cờ kia.

Tướng địch hãi hùng trố mắt, mặt mày biến sắc. Bọn chúng du mục ở Mạc Bắc quanh năm, rất quen thuộc với địa hình vùng núi, đó là lý do chúng dám yên tâm hành quân vào ban ngày nhờ vào sự che chắn của bão cát, không ngờ chỉ mới nửa đường đã gặp phải những vị khách không mời như từ trên trời rơi xuống này

Gót sắt lao vùn vụt như giẫm trên đất bằng, lâu la cản đường đều bị kỵ binh tinh nhuệ phía sau giải quyết, cho nên dù chỉ lướt qua một chốc, máu tươi cũng đã nhuộm đỏ con đường, vậy mà lưỡi bạc của trường thương kia vẫn sạch sẽ chói lòa, cảnh tượng giống như "bốn lạng đẩy ngàn cân*", gạt mở mắt trận tiến quân thần tốc.

(*) Nguyên văn 四两拨千斤 – bốn lạng đẩy ngàn cân: trong Thái cực quyền đây là một kĩ xảo đầy công lực, không cần dùng sức mà vẫn thắng đối phương.

Ngay khi giáo mác chạm nhau, tuấn mã gần như bay lên không trung, mũi thương áp sát trước mặt tướng địch.

Tướng địch xách đao nghênh chiến, rồi lại vì sợ hãi từng nhát thương cực nhanh mà khó chống đỡ chính diện, vài lần gần như không tránh được chỗ hiểm. Người kia thì ngược lại, hắn thờ ơ với từng cú móc và lực vung, nhìn như là cố tình trêu đùa đối phương một phen vậy.

Ngay lúc hắn giơ thương ra sau, cánh tay trái nâng lên kéo theo áo giáp làm miếng ngọc bích treo bên hông lộ ra ngoài, tung lên một đường cong cùng với động tác xoay của hắn.

Lưỡi đao không có mắt của tướng địch đến từ không trung, trùng hợp cắt đứt dây nối, ngọc bích lập tức rơi ra, vô lực rớt xuống đất cát dưới chân.

Người kia thoáng chốc đổi sắc, ánh mắt vốn chẳng phân biệt được buồn vui trong khoảnh khắc tràn ra sát khí tàn bạo, chiêu thức cũng đột ngột trở nên mạnh mẽ sắc bén, mũi thương có thể kéo theo ánh sáng sắc lạnh tới từ bốn phía, gió thương đi đến đâu, cỏ cây đung đưa theo đến đó.

[EDIT] Lục Châu Ca ĐầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ