Đan Ny bị âm thanh bất ngờ vang lên, làm cho cô khiếp sợ, cô cuống quít quay đầu lại, chỉ thấy Trần Kha không biết đã vào từ lúc nào, lặng lẽ đứng sau lưng cô, ánh mắt nhìn màn hình TV, cười như không cười.
"Bác sĩ Trần, chị... Chị về từ lúc nào vậy?"
Đan Ny ngập ngừng hỏi.
"Không lâu lắm."
Trần Kha nói.
Ngay khi Đan Ny vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, chị lại nhanh chóng bổ sung, chỉ chỉ màn hình:
"Ngay khi y tá bắt đầu bóp mạnh côn thịt của bác sĩ."
"Khụ khụ..."
Trong nháy mắt, Đan Ny lớn tiếng ho khan mặt đỏ bừng xấu hổ. Trần Kha cười thầm, thật là cô gái nhỏ dễ dàng thẹn thùng.
Trần Kha nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Đan Ny, chờ đến khi cô ngừng lại mới đi đến bàn cầm đồ ăn sáng mang lại, nói:
"Mua cho em chè trôi nước ủ rượu có thích ăn không?"
Ánh mắt Đan Ny sáng ngời, mỉm cười gật gật đầu:
"Vâng, thích ạ."
Chị đã đoán trước được cô sẽ thích. Quen biết mấy tháng nay chưa từng thấy cô kén ăn bao giờ. Đây thật sự không phải là được dạy dỗ tốt thông thường.
"Thích là tốt rồi, đến đây, trên người của em không được khỏe, để chị đến đút cho em ăn."
Trần Kha nói xong đã bưng bát chè lên ngồi bên cạnh người cô. Sau đó múc 1 thìa nhỏ, thổi nhẹ nhàng trước rồi mới đưa đến miệng Đan Ny.
"Ngoan, há miệng."
Đan Ny ngoan ngoãn mở miệng anh đào nhỏ, ngậm vào.
Trong lòng bùng lên từng trận ấm áp. Cô có tài đức gì mà có thể được bác sĩ Trần tự mình bón cho cô như vậy?
Trần Kha biết sức ăn của cô nhỏ. Rất nhanh, Đan Ny đã ăn xong bánh trôi, Trần Kha thấy chóp mũi cô hơi hơi thấm ra mồ hôi, trên mặt hơi đỏ ửng, cái miệng nhỏ cũng hồng hào, nhất thời nhịn không được hỏi:
"Ngọt không?"
"Ừm, rất ngọt."
"Chị cũng muốn nếm thử."
"Hả?"
Đan Ny nghe vậy, có chút ảo não:
"Sao chị không nói sớm, đều bị em ăn sạch rồi."
"Không sao, chị có cách."
Trần Kha dứt lời, đột nhiên nghiêng người ngậm lấy môi cô.
"A ưm ư~"
Đan Ny không nhịn được rên rỉ yêu kiều.
Lưỡi Trần Kha chọc nhẹ nhàng vài cái trên lợi mềm của cô, kích thích cô phải hơi hé miệng, mặc chị tấn công.
Lập tức, Trần Kha càng thêm thoải mái cạy khớp hàm cô, xâm nhập sâu vào bên trong.
Chỉ qua vài lần quét nhẹ, chị đã tìm được cái lưỡi thơm tho đang lẩn trốn của cô.
Lưỡi Trần Kha linh hoạt vô cùng, hơi hơi lui lại câu lấy lưỡi Đan Ny, sau đó mạnh mẽ mà liếm mút, như thể muốn hút hết toàn bộ lưỡi của Đan Ny.