Chương 6

161 26 3
                                    


Nhan Chiêu nắm lấy đuôi cáo, cảm giác mềm như bông, mềm mại lại co dãn.

Nàng yêu thích không muốn thả tay.

Đáng tiếc nàng chưa kịp thưởng thức xong, cục lông xù xù kia lại vèo một phát từ nàng lòng bàn tay biến mất.

Tiểu hồ ly rút về cái đuôi, ở Nhan Chiêu trong lòng ngực khó khăn mà thay đổi thân hình, một lát sau thò ra cái đầu nhỏ nhòn nhọn, nó vươn dài cổ nhìn một vòng.

Người đuổi giết nó quả nhiên cố kỵ Nhan Chiêu ở đây mà không dám hiện thân, xem ra là tạm thời dừng tay, cũng một phần xác minh sự thật ngày ấy nó vô tình nghe được.

Nó thật cẩn thận thò ra nửa người, hai chân trước ở trên vai Nhan Chiêu mượn lực, hai cái lỗ tai hình tam giác nhạy bén mà run run, tiếp thu bốn phương tám hướng động tĩnh.

Động tác này làm nó cùng Nhan Chiêu càng gần, tiểu hồ ly lông chỗ cổ cọ qua Nhan Chiêu gương mặt, lại nhột lại ngứa.

Không nghĩ tới có thể ở một con hồ ly nhìn đến nghiêm túc nghiêm túc biểu cảm, Nhan Chiêu buồn cười, xách lên hồ ly sau cổ cùng nó bốn mắt nhìn nhau: “Ngươi sợ những kẻ xấu đó, sao lại không sợ ta? Chẳng lẽ ngươi cũng cảm thấy ta dễ khi dễ?”

Hồ ly đôi mắt màu xanh lục, giống như đá quý, ánh nắng khúc xạ phản chiếu ở đáy mắt nó, đẹp đến khó tin.

Hồ ly đương nhiên sẽ không nói, trong ánh mắt cũng không có địch ý, nhưng hiển nhiên nó không thích bị người xách cổ, móng vuốt nhỏ dùng sức giãy giụa.

Nhan Chiêu nhíu mày, buông tay, tiểu hồ ly lập tức rơi xuống mặt đất, đụng trúng vết thương ở bụng nó đau đến kêu ra tiếng.

Vốn tưởng rằng nó sẽ chạy đi ngay, nhưng vật nhỏ này lại là cái thông minh, ngồi xổm ở Nhan Chiêu dưới chân không có rời đi.

Nhan Chiêu nhấc chân, lấy giày nâng lên nó cằm, bị nó vẻ mặt ghét bỏ mà né tránh.

“Ta vừa rồi cứu ngươi, ngươi còn chê ta?” Nhan Chiêu vui vẻ cong lên mắt, tiểu gia hỏa này có ý tứ.

Nàng cố ý thử, từ hồ ly bên người đi qua.

Vật nhỏ lập tức đứng lên, thất tha thất thểu đuổi kịp.

Bởi vì cái bụng bị thương, không thể đi nhanh, lại sợ theo không kịp.

Nếu vừa rồi thật rơi vào tay những người đó, nó cũng chỉ có đường chết.

Tông môn cao tầng dùng Nhan Chiêu làm mồi, dụ dỗ Ma tộc người ra tay, nó chỉ cần đi theo Nhan Chiêu, sát thủ do Bộ Đông Hầu phái tới cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng nó mỗi bước đi đều chịu đau nhức, đường bằng phẳng còn tốt một chút, gặp được đường dốc hoặc cái hố thật sự một bước khó đi.

Mắt thấy Nhan Chiêu đi xa, tiểu hồ ly đứng ở chỗ vũng bùn, vội đến độ tại chỗ vòng quanh.

Nó hạ quyết tâm, dứt khoát dùng lực nhảy xuống.

Đoán trước đau đớn cùng té bị thương vẫn chưa xuất hiện, nó ngã tiến Nhan Chiêu mở ra đôi tay, rơi vào một cái ôm mỏng manh ấm áp.

[BHTT] [Editing] Cái Đuôi Cho Ta Sờ Sờ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ