Chương 15 - Con Thích Ăn Đu Đủ Không?

40 3 0
                                    

Suy cho cùng cũng có chút mệt mỏi, sau khi Minh Triệu và Kỳ Duyên cùng nhau ăn cơm trưa, rồi ở phòng khách xem TV để tiêu cơm xong, thì họ chúc ngủ ngon lẫn nhau rồi từng người về phòng mình nghỉ trưa.

Một giấc ngủ này vô cùng say, dường như cũng vô cùng dài đằng đẵng. Khi Kỳ Duyên mê man mở mắt tỉnh lại, thì sắc trời ngoài cửa sổ đã hơi tối, ngoài tiếng lá cây nảy sinh sàn sạt theo mưa gió ra, thì bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Kỳ Duyên quay đầu nhìn về phía đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã là hơn 5 giờ chiều rồi.

Tinh thần có hơi tỉnh một ít, cô dụi dụi mắt, rồi ngồi dậy, xuống giường đi tìm Minh Triệu. Không biết dì Triệu đã dậy chưa, nếu như chưa thì cô có thể chuẩn bị cơm tối rồi.

Ra ngoài phòng, cô cố ý liếc mắt nhìn về phía phòng Minh Triệu, cửa phòng đang mở ra. Xem ra, Minh Triệu đã tỉnh từ lâu rồi.

Đúng như dự đoán, lại đi mấy bước đường, cô liền nghe thấy trong phòng bếp truyền đến âm thanh va chạm giữa nồi niêu xoong chảo, tiếng động ấy dường như có chút nặng nề kỳ lạ. Kỳ Duyên bước theo âm thanh ấy, vừa đến ngoài cửa nhà bếp, đã nũng nịu gọi Minh Triệu một tiếng: "Dì Triệu..." Giọng còn mang theo chút lười biếng khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ.

Minh Triệu đang nhặt rau, nghe được âm thanh, nàng quay đầu lại thì nhìn thấy thiếu nữ hơi nghiêng cổ, đầu tóc hơi rối, khóe môi đang mỉm cười nhìn mình. Mang theo một chút áy náy, nàng hỏi Kỳ Duyên: "Có phải là đánh thức con không?"

Kỳ Duyên đi vào, tựa như thường ngày, cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ chuyên thuộc về mình, mắt mày cong cong nhìn Minh Triệu, lắc lắc đầu trả lời: "Không có, là con ngủ đủ rồi thì tự nhiên tỉnh thôi." Nói xong, cô tò mò hỏi: "Dì đang làm gì đó? Buổi tối chúng ta ăn gì vậy?"

Nghe được câu hỏi, trên gương mặt dịu dàng của Minh Triệu chợt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ. Nàng nhìn nhìn nồi cơm điện bên cạnh, thở dài bảo: "Vốn là nghĩ con bị cảm, ăn đồ thanh đạm một chút thì tốt hơn, định nấu chút cháo rồi xào chút rau."

Kỳ Duyên biết nghe lời phải, hì hì mà đứng lên, bảo: "Được đó, vậy con làm trợ thủ giúp dì cho." Cô rửa tay, rồi định động thủ giúp đỡ.

Nhưng Minh Triệu lại tiếp tục nói: "Nhưng cháo còn chưa được nấu."

"Ơ? Sao vậy ạ? Là... nồi cơm điện hỏng rồi sao?" Kỳ Duyên ngây người một lúc.


Minh Triệu chớp chớp mắt, đưa ngón trỏ mảnh khảnh chỉ chỉ lên đèn trên trần nhà. "Ầy, con đoán xem."

Kỳ Duyên đã thò tay vào trong thau rau rồi, cô nghe vậy ngơ ngác nhìn nhìn Minh Triệu, lại nhìn nhìn đèn, đột nhiên phúc chí tâm linh, thoắt cái tỉnh ngộ: "Là bị cúp điện ạ?" Không trách cô không phát hiện được, cô vừa tỉnh là đã đi tìm Minh Triệu, dĩ nhiên không chú ý đến vấn đề bị cúp điện hay không. Bây giờ nghĩ lại, xác thực không bình thường, sắc trời đã gần tối hẳn, mà Minh Triệu ở trong nhà bếp lại không bật đèn, đây rõ ràng là không hợp lý. Năm rồi, cũng thường có tình huống bão to ghé ngang rồi sau đó cúp điện, chỉ là không biết lần cúp điện này phải kéo dài bao lâu.

Bàn tay hơi lạnh của Minh Triệu bao phủ trên bàn tay ấm áp của Kỳ Duyên, giọng nói mang mấy phần cưng chiều bảo: "Sâu nhỏ lơ mơ..." Nói xong, nàng kéo tay Kỳ Duyên ra khỏi thau rau: "Dì sắp nhặt xong rồi, con đừng chạm nước lạnh nhiều. Tỉnh ngủ đầu còn đau không? Lúc con mới ngủ dì có lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho con, hạ sốt rồi đấy. Con có cần đo lại không?"

Trọng điểm của Kỳ Duyên hiển nhiên nghiêng đến phía chân trời, cô trừng mắt to đáng yêu như chú nai con, kinh ngạc hỏi: "Khi nãy dì có đo nhiệt độ cho con sao? Sao con không có chút cảm giác nào vậy?"

Minh Triệu thay thêm một lần nước cho rau đã nhặt xong, nàng trêu ghẹo bảo: "Bởi vì con ngủ say như heo con vậy đó." Thật ra Minh Triệu đoán Kỳ Duyên hẳn là người ngủ nông giấc, không thì đêm qua cũng sẽ không bị đánh thức bởi động tĩnh của nàng. Hôm nay không có phản ứng, đại khái là vì cô xác thực quá mệt mỏi, nên mới ngủ sâu giấc như thế.

Kỳ Duyên lại bĩu bĩu môi, đột nhiên cô lùi về sau một bước, hai tay vòng ngực, khoa trương nói: "Vậy con nguy hiểm quá rồi."

Minh Triệu thuận miệng nghi hoặc đáp lại cô một tiếng: "Sao?"

Kỳ Duyên chớp chớp đôi mắt to, lẩm bẩm: "Dì đã biết một bí mật nhỏ là con ngủ sâu giấc rồi, vậy sau này nếu dì thừa dịp con ngủ say rồi làm bậy làm bạ với con, thì sao bây giờ..." Cô cố tình nặn giọng yểu õng ẹo, uốn éo kiểu cách như cô gái nhỏ, Minh Triệu nghe mà lông mày nhảy liên hồi.

"Làm bậy làm bạ?"

Minh Triệu lặp lại cái từ trọng âm này, tay cầm muôi cơm có hơi ngưng lại. Nàng nghiêng đầu nhìn Kỳ Duyên, dáng vẻ như không quen biết cô, sâu sắc nhìn gương mặt xinh đẹp của cô một chút, tiếp đó, lại dùng ánh mắt lướt từ đầu đến chân của cô một lần, khi lướt qua... hai tay đang vòng trước ngực của cô, lướt qua vùng ngực bằng phẳng của cô... đột nhiên nàng "phì" một tiếng, cười ra tiếng.

Lần này Kỳ Duyên bất mãn ngay, hai tay đang vòng trước ngực cũng chống lấy eo, xấu hổ giậm chân, chất vấn Minh Triệu: "Dì Triệu, ánh mắt ấy của dì là có ý gì hả!"

Minh Triệu bị cô hỏi như vậy, độ cong ở khóe môi không nhịn được càng ngày càng to hơn. Nàng cực lực định khống chế lại nụ cười của mình, kìm nén đến khuôn mặt xinh đẹp cũng hơi ửng đỏ, mới khó khăn khắc chế được một chút, giọng ổn định, giả đò bình tĩnh mà đáp Kỳ Duyên: "Không có gì." Dừng một chút, nàng lại quay đầu nhìn về phía Kỳ Duyên, trong đôi mắt dịu dàng từ trước đến giờ lại mang theo mấy phần ý cười trêu ghẹo, bổ sung thêm: "Con thích ăn đu đủ không? Qua thời gian này dì sẽ ghé siêu thị mua một chút để hầm xương sườn cho con ăn, nhé?"

(Triệu Duyên - Cover) Dư Sinh Vi Kỳ - Mẫn NhiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ