Chương 16 - Nhóc Bịp Bợm

39 3 0
                                    

Màn đêm hoàn toàn buông xuống, đã không còn đèn xe từ dòng xe cộ qua lại trên đường mang đến, cũng không còn đèn đường chiếu rọi sáng sủa của mọi ngày, trong phòng ăn đen như mực, hầu như đưa tay còn chẳng thấy được năm ngón. Minh Triệu và Kỳ Duyên ngồi đối diện nhau, ai cũng không nói một lời, chỉ nghe được tiếng húp mì xì xụp.

"Ui da..." Kỳ Duyên bất thình linh thốt lên một tiếng nho nhỏ.

Minh Triệu lập tức dừng động tác lại, nàng khẩn trương nhìn về phía Kỳ Duyên, hỏi: "Sao vậy?" Nhìn không rõ vẻ mặt của Kỳ Duyên, nàng chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy đôi mắt óng ánh đen sẫm của Kỳ Duyên hơi lấp lóe một chút nước.

Một lát sau, nàng nghe thấy một loạt tiếng cười khẽ "ha ha ha" của Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên liếm liếm răng hàm bị cấn, cười đáp lại: "Con nhìn không rõ trong bát còn gì đã thuận miệng uống một hớp canh, trong canh hình như còn mảnh vỏ nghêu nên con bị cấn răng."

Minh Triệu buông đũa xuống, khẽ đẩy ghế dựa ra, định đứng lên: "Quả nhiên phải tìm nến trước đã." Nàng chỉ bảo đi tìm nến đốt cho sáng rồi ăn sau, nhưng Kỳ Duyên lại lôi kéo nàng không chịu buông tay, bắt nàng phải nhân lúc còn nóng ăn mì xong trước rồi tính sau. Cô bé này, dường như có chấp niệm rất lớn đối với việc nàng phải ăn bữa khi còn nóng, Minh Triệu không lay chuyển được cô, nên cũng đành thuận theo.

Kỳ Duyên khẽ kéo nhẹ tay Minh Triệu xuống, ra hiệu Minh Triệu ngồi xuống. Trong giọng của cô còn có chút nóng lòng muốn thử và đôi chút vui thú: "Không sao đâu, chúng ta cũng sắp ăn xong rồi. Hơn nữa, ăn vậy thú vị biết bao, mỗi một hớp canh đều có khả năng xuất hiện bất ngờ."

Minh Triệu dùng bàn tay bị Kỳ Duyên kéo khẽ ngắt thịt mềm trong lòng bàn tay Kỳ Duyên một chút, ngữ điệu dịu dàng lại bất đắc dĩ: "Con không sợ cắn vỡ răng luôn sao?"

Kỳ Duyên há miệng, "cạch cạch" mà kẹp chặt răng trên răng dưới mấy lần, tràn đầy tự tin: "Không có đâu! Răng con chắc lắm đó." Lúc nói chuyện, cô lại uống một hớp canh.

Minh Triệu vừa định đùa cô là không nên nói lung tung, lại nghe Kỳ Duyên thốt lên một tiếng "oái" kinh ngạc, nghe còn khó chịu hơn tiếng vừa nãy rất nhiều.


Lần này Minh Triệu ngồi không yên nữa, nhất thời liền xuôi theo bàn tay bị Kỳ Duyên nắm chặt để đến gần về hướng Kỳ Duyên, hai tay lần mò đến má Kỳ Duyên, nâng gương mặt nhỏ của cô lên, giọng nói mang vẻ hoang mang rõ ràng: "Làm sao vậy, lại cắn trúng gì rồi hả?:"

Kỳ Duyên lại chỉ mở to đôi mắt đen nhánh, cô chẳng nói câu nào, cứ yên lặng nhìn gương mặt gần sát ở trước mắt, dù có trong bóng tối cũng không cách nào biến mất sự xinh đẹp tuyệt trần ấy.

Minh Triệu tưởng cô cắn vỡ răng rồi nên đau không nói ra lời, tâm trạng lại thêm sốt ruột. Nàng xoa xoa hai má Kỳ Duyên, sau đó hai tay rời đi gò má của cô, xoay người đi về hướng bên ngoài: "Con chờ dì một lát..."

Kỳ Duyên thấy nàng tưởng thật, vội vã đưa tay định kéo nàng lại nhưng chỉ tóm được vạt áo của nàng. Cô vội vã gọi lại Minh Triệu, lấy giọng thật nhanh mà giải thích: "Dì Triệu, con không sao, con đùa dì thôi..."

Động tác nhấc chân của Minh Triệu ngừng lại, nàng cứng đờ một chút. Giây sau, nàng xoay người, nhìn gương mặt mơ hồ trong bóng tối cách đó không xa ấy, nhíu nhíu mày, giọng nhẹ nhàng nhưng lại có chút không tin được, mang theo đôi chút trầm thấp ít thấy: "Con đùa dì thôi?"

Lần đầu tiên Kỳ Duyên nghe thấy giọng trầm thấp như vậy của Minh Triệu, bỗng dưng có chút hốt hoảng. Cô bất giác nuốt một ngụm nước bọt xuống, ý thức được là mình... quá ỷ vào Minh Triệu tốt tính mà chuyện gì cũng lấy ra đùa được. Nhất thời, cô cũng không còn suy nghĩ đùa giỡn gì nữa, tâm tình cũng sút kém xuống. Cô hơi rũ mắt, giọng trầm xuống, ấp úng nhận lỗi: "Xin lỗi, dì Triệu, con... con không nên đùa bậy, khiến dì lo lắng rồi..." Suốt ngày hôm nay, Minh Triệu bởi vì cô mà lo lắng hãi hùng, dãi nắng dầm mưa, cô lại còn không biết đúng mực đùa giỡn khiến Minh Triệu lo lắng. Cô thật sự là, quá không hiểu chuyện rồi.

Lúc mới vừa nghe Kỳ Duyên nói là đang đùa mình, Minh Triệu thật sự có một chút không vui khó nén nổi xông lên đầu óc. Từ hôm qua tới nay, đã rất nhiều việc xảy ra rồi. Cơ thể Kỳ Duyên không khỏe, vẫn luôn khiến nàng nằm trong trạng thái hoang mang, lại lo lắng, lại áy náy. Tình cảm phức tạp đã thiếu hụt lâu dài như vậy đột nhiên về lại trong cơ thể nàng, khiến nàng có phần mờ mịt luống cuống, hoang mang lúng túng, cả đêm thiếu ngủ rồi còn bôn ba trong gió mưa, càng làm cả người nàng mệt nhọc. Bây giờ, vất vả lắm mới để tất cả trở về quỹ đạo bình thường, Kỳ Duyên lại còn đùa nàng khiến nàng kinh sợ một trận, khiến nàng tiêu phí tình cảm của mình...

Thế nhưng, khi nghe thấy cô bé dùng giọng khe khẽ chân thành nhận lỗi với nàng, trong chớp mắt, Minh Triệu lại cảm thấy, tất cả không vui đều đã tan thành mây khói.

Nàng nhìn không rõ dáng vẻ của Kỳ Duyên, nhưng nàng dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngoan ngoãn tự trách của cô bé bây giờ, trong đôi mắt trong suốt sáng sủa như nai con sẽ u ám biết bao. Nàng thả lỏng thần kinh đã luôn căng thẳng của mình một chút, bắt đầu tự kiểm điểm lại mình, Kỳ Duyên có lỗi gì, con bé chỉ muốn đùa với mình một chút, là mình chuyện nhỏ xé to, còn quật ngược lại làm cô bé bị sợ.

Nàng ngồi về bên cạnh Kỳ Duyên, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của Kỳ Duyên, nụ cười dịu dàng lộ ra, ngữ điệu, lại khôi phục như thường: "Không sao, là dì chuyện nhỏ xé to, con không bị thương là được rồi. Nhóc bịp bợm, mau ăn mì đi." Ba chữ "nhóc bịp bợm" này, nàng nói tự nhiên lại nhẹ nhàng, ngữ điệu cao lên, tỏ rõ mấy phần cưng nựng.

(Triệu Duyên - Cover) Dư Sinh Vi Kỳ - Mẫn NhiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ