Chương 2 - Dì Triệu, Ngón Tay Dì Thật Thon Dài, Thật Đẹp

90 7 0
                                    

Tuệ An đi rồi, Kỳ Duyên đi theo Minh Triệu về phòng của mình, từng món đồ trong hành lý được cô dọn qua bên tủ, bên bàn.

Minh Triệu ngồi xuống, đưa tay định kéo khóa kéo vali của cô ra, chuẩn bị giúp Kỳ Duyên đồng thời thu dọn, Kỳ Duyên lại ngại ngùng mà khách sáo từ chối: "Không sao, dì Triệu, tự con làm là được rồi." Lòng cô còn nhớ kỹ lời dặn của Tuệ An là phải tự lực cánh sinh đây.

Minh Triệu nghe vậy khẽ cười, thấy cô nghiêm túc nên cũng không kiên trì nữa. Nàng lui qua ngồi trên ghế sofa nhỏ bên cạnh, lẳng lặng mà quan sát Kỳ Duyên thu dọn.

Thật ra đối với chuyện thu dọn quần áo Kỳ Duyên không có chút xíu kinh nghiệm nào, khi kéo vali ra xong, nhìn một đống quần áo chồng chất, cô có chút ngơ ngẩn. Cô mở tủ quần áo ra, thấy không gian rất lớn, nên chắc cô để đại là được rồi nhỉ?

Thế là, cô bèn nguyên xi dời hết cả đống quần áo trong vali qua bên tủ quần áo, không chia dài hay ngắn, không chia hạ hay thu, cũng không chia quần áo trong hay ngoài, ôm một đống quần áo chồng chất cứ thế cất toàn bộ vào trong tủ, rồi còn làm ra vẻ đại công cáo thành.

Ở bên cạnh thấy toàn bộ động tác của Kỳ Duyên, Minh Triệu có phần dở khóc dở cười.

Nàng đứng lên, bàn tay thon trắng giật lấy vài tờ khăn giấy, khẽ đứng ở bên vai Kỳ Duyên, giúp cô lau đi mồ hôi đầy đầu, sau đó mới ôn hòa nói: "Tuy rằng con để thế này cũng được, nhưng dì có một đề nghị tốt hơn, con có muốn nghe thử hay không?"

Kỳ Duyên dừng động tác lại, hơi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt dịu dàng của Minh Triệu, mắt không dám chớp một cái. Mấy giây sau, cô mới dời đi tầm mắt, nhìn về phía tủ quần áo, ngượng ngùng bảo: "Thật ra con biết, con để như vậy hẳn là không đúng." Dừng một hồi, cô quay đầu trở lại nhìn về phía Minh Triệu, chân thành nói: "Dì Triệu, xem ra lại phải phiền phức dì giúp con dọn cùng rồi."

Minh Triệu cong môi nở nụ cười, vui vẻ nói: "Được." Dứt lời, liền đưa tay lấy một cái giá mắc áo từ trong tủ ra, nàng khẽ khom lưng, một bên thì cầm ra một cái áo khoác gió từ phía dưới tủ quần áo, một bên thì giảng giải cho Kỳ Duyên: "Quần áo, cần phải phân loại một chút mới được. Quần áo theo mùa, nếu được hãy đặt ở chỗ tốt hơn. Loại áo như áo gió, áo khoác ngoài, áo sơ mi dễ biến dạng và nhăn nheo, nếu có không gian thì hãy treo chúng lên là tốt nhất. Mà đồ lót thì tốt nhất là để riêng, tách biệt với đồ ngoài. Còn..."

Giọng nói của Minh Triệu rất êm tai, từng chữ từng câu, như nguồn suối trong thánh thót bùi tai chảy qua bên tai Kỳ Duyên, Kỳ Duyên có phần mê mẩn mà nghĩ: Dường như dì Triệu thích hợp làm cô giáo hơn mẹ nhiều.

Chờ hết thảy đều thu dọn xong, đã là khi mặt trời sắp lặn.

Ngồi ở bên giường, nhìn khắp trời đỏ rực ngoài cửa sổ, lại nhìn sang Kỳ Duyên co quắp ở trên giường, Minh Triệu cười hỏi cô: "Đói bụng rồi sao? Bất giác đã dọn đến bây giờ rồi."


Kỳ Duyên sờ sờ cái bụng, cũng khẽ cười lên, lắc đầu nói: "Chưa đói ạ, có lẽ buổi trưa con ăn hơi nhiều."

Minh Triệu đứng lên, cười bảo: "Vậy thì tốt, chúng ta cùng đến siêu thị một chuyến đi. Một là mua ít thức ăn trở về làm cơm tối, hai là sắm thêm một chút đồ sinh hoạt thiết yếu cho con."

Kỳ Duyên ngồi dậy, biết lời nghe phải: "Được ạ, chỉ là, hình như con không có gì phải mua thêm. Bàn chải khăn mặt con đều mang theo rồi."

Minh Triệu chợt cong cong mắt mày, nụ cười ôn hòa trước giờ lại dẫn theo chút trêu ghẹo hiếm thấy: "Dì không biết bình thường con xài hiệu gì..." Nàng nháy nháy mắt ra hiệu với Kỳ Duyên, tiếp tục nói: "Vì thế nên dì chưa chuẩn bị, con có mang không?"

Kỳ Duyên thoạt đầu là hơi sững sờ, tiếp sau hiểu ý Minh Triệu nói là băng vệ sinh, tích tắc bèn choáng váng, gương mặt nhỏ xinh đẹp từ từ ửng đỏ, nhưng cô vẫn giả bộ bình tĩnh, trả lời Minh Triệu: "Xác thực là con không mang..."

Minh Triệu phát hiện, Kỳ Duyên so với tưởng tượng còn phóng khoáng thong dong hơn rất nhiều. Ý cười nàng lại thêm sâu sắc, bổ sung câu: "Còn cần mua cho con dép mang trong nhà, cốc uống nước..."

Kỳ Duyên hơi dịch chỗ hướng sang bên giường, hai chân bỏ thõng xuống giường, dùng chân khẽ cọ lên đôi dép cô đang mang dưới chân, nhìn về phía Minh Triệu, nghi hoặc nói: "Con có dép rồi mà."

Minh Triệu khẽ cười, bảo: "Đây chỉ là dép dùng chung cho khách mang thôi, làm gì có người ở nhà mình lại mang dép cho khách chứ." Nói xong, nàng chỉ chỉ sang chếch đối diện cửa phòng ngủ, ra hiệu với Kỳ Duyên: "Phòng vệ sinh ở đó, khi nãy chảy mồ hôi khá nhiều, không thoải mái thì con có thể đến đó rửa mặt trước, dì đi đổi quần áo một lúc, xong rồi chúng ta đi siêu thị."

Kỳ Duyên gật gật đầu, cầm lấy khăn mặt được gấp ngay ngắn ở trên giường, đáp: "Vậy con đi rửa mặt một lúc."

Cô nhìn Minh Triệu xoay người ra phòng ngủ, hai tay cô cầm khăn mặt, trong đầu lại trước sau quanh quẩn câu "nhà mình" của Minh Triệu, hồi lâu, trên mặt cô cong lên một nụ cười xán lạn, đứng dậy xuống giường.

Tốc độ thay đồ của Minh Triệu hết sức nhanh chóng, khi Kỳ Duyên ở phòng vệ sinh rửa mặt, lần nữa chải tóc ngay ngắn đi ra, đã thấy Minh Triệu quần áo gọn gàng đứng ở bên huyền quan [1], đang cầm túi cầm chìa khóa xe đứng đợi cô.

(Triệu Duyên - Cover) Dư Sinh Vi Kỳ - Mẫn NhiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ