Chương 19 - Dì Không Chơi Với Con Nữa

38 3 0
                                    

Lúc sắp tới nhà, bầu trời bỗng rơi một cơn mưa nhỏ tí tách, cửa sổ xe bị nước mưa giội ướt, phong cảnh thụt lùi nhanh như gió ở bên ngoài cửa sổ đã mờ nhạt không rõ.

Kỳ Duyên quay đầu, căng thẳng hỏi Minh Triệu: "Trong xe có chuẩn bị ô đi mưa không ạ?"

Minh Triệu mở cần gạt nước lên, dịu giọng đáp: "Có, đừng lo lắng."

Kỳ Duyên liền giãn mi mày ra, yên tâm bảo: "Vậy được rồi, bụng dì vừa mới ổn được một chút, đừng để bị mắc mưa nữa."

Tay đang đánh vô-lăng của Minh Triệu ngừng một lát, nàng liếc mắt nhìn Kỳ Duyên đôi chút, ánh mắt nàng dịu dàng, khóe môi im lặng cong lên, khẽ cười ra.

Dừng xe xong, mỗi một tay Kỳ Duyên xách mỗi một cái túi lớn xuống xe. Minh Triệu bận lấy ô nên xuống xe chậm hơn cô một bước. Nàng đưa tay định xách giúp Kỳ Duyên một cái túi để chia sẻ một phần, nhưng Kỳ Duyên lại tay mắt lanh lẹ mà né được rồi nhanh chóng chạy ra. Cô có lý chẳng sợ, bảo: "Đã nói là lúc dì khó chịu con sẽ chăm sóc dì mà."

Minh Triệu quan sát túi một lúc, may mà đồ vật cũng không nhiều lắm, không tính quá nặng nên hẳn sẽ không quá mệt mỏi. Nàng buộc lòng phải để mình lười biếng, hai tay trống không, bước nhanh đuổi theo Kỳ Duyên.

Ra khỏi bãi đậu xe, liền nhìn thấy cơn mưa mịt mù đang phủ kín bầu trời, mặt đường cũng đã ướt đẫm.

Minh Triệu mở ô ra, dựa sát Kỳ Duyên hơn, dịu giọng nói: "Vào đây một chút, đừng để mưa giội vào."

Kỳ Duyên vâng lời mà gần sát Minh Triệu thêm chút. Dường như ô rất lớn, cả người cô đều bị che phủ ở bên dưới mặt ô, vai không bị giội ướt một tí ti nào. Nhưng đi chưa được vài bước, Kỳ Duyên chợt nhận ra sự bất thường.

Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía bên kia của Minh Triệu, quả nhiên, vai Minh Triệu đã ướt hơn một nửa. Cả ô, dường như đều nghiêng về phía bên cô, nửa người Minh Triệu đều bại lộ trong màn mưa.

Kỳ Duyên nhìn cao ốc cách đó không xa, đôi mắt đen sẫm hơi sa sầm xuống, đôi chân dài bỗng nhiên bước ra, xách theo hai cái túi hổn hển chạy đi, chạy ra khỏi ô của Minh Triệu, chạy vào trong cơn mưa nhỏ mịt mù.

Giọng nói là sự trong veo đặc hữu của thiếu nữ, mang theo chút hớn hở vui vẻ: "Dì Triệu ơi, dì nhìn con chạy nhanh không nè..."

Minh Triệu kinh ngạc "ôi" một tiếng, phản xạ có điều kiện mà chạy theo, nàng thò tay ra theo bóng người chuyển dời của Kỳ Duyên, định kéo cô vào trong ô, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nào đuổi kịp. Thấy cô chạy nhanh như gió vào trong màn mưa, rồi chạy vào trong cao ốc, sau đó, đứng ở đó, vẻ mặt long lanh mà vẫy vẫy tay với nàng, lớn tiếng hò hét về phía nàng: "Dì Triệu, mát quá dễ chịu quá đi..."

Minh Triệu bật cười, rốt cuộc vẫn còn là trẻ con. Thật sự là nghịch ngợm quá đi!


Nhưng tiếp đó, trong nụ cười của nàng lại tràn đầy nuông chiều, người trẻ tuổi, hoạt bát một chút mới tính là thanh xuân chứ.

Vẫn rất là đáng yêu.

Lúc đi thang máy, Kỳ Duyên chợt nhớ lại chuyện cô tâm tâm niệm niệm buổi sáng - bảo Minh Triệu cùng xem phim kinh dị với cô. Da đầu Minh Triệu có hơi ngứa ran, nhưng nghĩ lại, dù sao thì nói lời phải giữ lời, nên cũng nhắm mắt đồng ý. "Chờ ăn cơm tối xong rồi tắm rửa sạch sẽ hẳn xem, được không?"

Kỳ Duyên ra sức gật đầu: "Được được, vậy chúng ta buổi tối ăn cơm sớm chút đi." Cô dạt dào hứng thú: "Vừa khéo trời lại mưa, bầu không khí cũng có rồi, thật sự là ông trời tác thành chuyện tốt của đôi ta mà."

Minh Triệu lặng lẽ xoa xoa trán, tâm trạng có chút phức tạp.

Cơm tối vẫn như cũ là một tay Kỳ Duyên nấu ra. Rõ ràng chỉ là lần thứ hai xuống bếp, nhưng tư thế động tác của Kỳ Duyên lại có đôi chút dáng vẻ như mấy tay già đời, thức ăn làm được cũng có tiến bộ rất lớn so với buổi trưa. Minh Triệu không chút keo kiệt nào mà tự đáy lòng khen cô rất có thiên phú.

Kỳ Duyên cũng không khiêm tốn, mang theo một chút đắc ý hùa theo Minh Triệu: "Con cũng hay cảm thấy như vậy, nhưng mẹ con lại không tán thành con. Mẹ con cứ đòi con theo bà ấy học đôi chút tay nghề nhà bếp, nhưng con không muốn. Con nói với mẹ là, chờ con lớn rồi, dĩ nhiên cũng biết nấu thôi, không vội. Xuống bếp không phải là vấn đề biết hay không biết, mà là có muốn hay không muốn."

Minh Triệu nghĩ nghĩ, có mấy phần nghi ngờ: "Nhưng mà cũng có người, thật sự là không học được mà."

Kỳ Duyên như người trưởng thành đã trải qua trăm ngàn chuyện đời, lời thấm thía thình lình thốt ra: "Cũng chẳng phải là bắt nấu ra món ngon như đầu bếp 5 sao, làm gì có ai mà thật sự không học được, quan trọng là có dụng tâm hay không mà thôi." Cô dùng đũa chung gắp một đũa rau xanh cho Minh Triệu, bổ sung thêm: "Con cho rằng, dù cho dì có biết nấu ăn đi nữa, nhưng khi dì không muốn làm, đầy bụng bực tức thì dù cho có là tay nghề tốt cũng chưa chắc làm ra món mỹ ngon mỹ vị thế nào. Dì không biết nấu ăn, nhưng có một ngày dì gặp được một người khiến dì cam tâm tình nguyện rửa tay nấu canh cho hắn ta, dù cho dì không có tay nghề, nhưng có tấm lòng thì từ từ cũng thông thạo thôi. Nói cho cùng, đó là chuyện có muốn học hay không học, có muốn làm hay không làm, mà thôi."

Minh Triệu nghe vậy im lặng một hồi, ăn một ngụm rau, ý cười hơi thu lại, thở dài bảo: "Nhìn không ra con còn nhỏ tuổi, vậy mà lại có nhiều cảm xúc nhân sinh như vậy."

Kỳ Duyên đắc ý nhíu mày, kiêu ngạo nói: "Dì nói xem con nói có đúng hay không?"

Mắt Minh Triệu hơi ảm đạm, lát sau, mới khẽ đáp lại cô một tiếng: "Con nói đúng."

Từng có lúc, nàng cũng từng là đứa ngốc không biết chuyện nhà bếp - mười ngón tay không nhúng nước lạnh, những lúc mẹ định dạy nàng, nàng đều đủ kiểu tìm cách thoái thác, mà sau đó, lại vì một nụ cười, một lời khen ngợi của đối phương, nàng cam tâm tình nguyện mà trau dồi tay nghề thông thạo.

Nếu như tất cả mọi chuyện trong đời người, đều có thể học như chuyện nhà bếp, chỉ cần dụng tâm là có kết quả tốt, thì tốt quá.

Đáng tiếc, Kỳ Duyên cuối cùng vẫn không thể toại nguyện xem phim điện ảnh. Bởi vì, lại một lần nữa bị cúp điện! Điều vui mừng là, lần này họ đã ăn cơm xong, cũng tắm xong.

(Triệu Duyên - Cover) Dư Sinh Vi Kỳ - Mẫn NhiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ