༄ 2

1.1K 59 12
                                    

Edit: Thỏ

================

Lúc về, mẹ hỏi cậu: "Như nào rồi?"

Tô Ôn ngập ngừng đáp: "Dì Ngọc vẫn khóc, còn anh trai trông rất không vui..."

Ba cậu liếc xéo: "Vậy mà con lại về? Sao không ở lại an ủi dì một lát?"

Tô Ôn hơi co người lại - cậu sợ bị ba đánh.

Một lúc lâu sau, ba giống như thất vọng đến cực điểm. Ông thở dài, ánh mắt phảng phất đang nói "Sao tôi lại có một thằng con chẳng lanh lợi chút nào thế này."

Ngay cả mẹ cũng rất không hài lòng với cách hành xử của con trai. Nhìn dáng vẻ của thằng nhóc, bà càng bực thêm: "Có muốn ăn nữa không?! Nói nó bây giờ thì được gì. Chả hiểu cái tính giống ai. Sao tôi lại đẻ ra một đứa như này hả trời!"

Nghe vậy, ba Tô ném bát: "Này này! Lúc đầu tự cô bảo bận đi làm, chỉ có thể để bà nội nuôi. Giờ còn muốn trách ai? Hả?"

Mẹ Tô đặt đũa xuống, quyết định không ăn nữa. Hai người lại bắt đầu cãi nhau, đem chuyện cũ ra khơi lại cho mới.

Tô Ôn im lặng trở về phòng, bật đèn bàn lên.

Nhà cậu nghèo, không mua nổi đèn chống cận, chỉ có thể lấy đèn để đầu giường từ hồi ba mẹ cưới làm đèn học. Cậu nhẹ nhàng lấy quyển vở bài tập màu xanh ra khỏi cặp, sợ phát ra tiếng động nào sẽ làm ba mẹ chú ý đến mình.

Cứ thế, Tô Ôn ngồi làm bài với một cái bụng đói meo.

Lúc mới từ nhà bà nội về, Tô Ôn không hề nhát như vậy, bị mẹ đánh còn dám khóc lớn để phản đối.

Dần dần, cậu cũng không dám nữa. Ba mẹ Tô Ôn bận đi làm. Những công nhân tầng lớp thấp mang theo bực dọc trong lòng không có nơi xả, chỉ có thể trút lên người thân. Họ cãi nhau vì những lý do nhỏ nhặt như tại sao hôm nay không mua trứng vịt, có nên vứt đôi tất đã rách không, tiền cỗ để bao nhiêu là đủ. Sau này, ba mẹ phát hiện Tô Ôn có nhiều thứ để cãi lộn hơn, bắt đầu trách móc ngược sang tính cách rồi thành tích học tập của cậu.

Sự nhút nhát của Tô Ôn trở thành nơi thích hợp nhất để mọi người trút giận.

Cuộc sống ở trường của thiếu niên cũng không suôn sẻ. Năm lớp hai, cậu chuyển qua trường mới. Bản thân mặc quần áo cũ mèm. Bộ đồng phục xanh trắng thì phần màu trắng đã bẩn, cổ tay bị rách.

Từ lớp hai, các học sinh đã bắt đầu ý thức được về việc chia thành các nhóm nhỏ. Một nhân tố không có gì nổi bật về ngoại hình lẫn học tập như Tô Ôn bị gạt ra ngoài là điều không tránh khỏi.

======

Thiếu niên lặng lẽ đặt cặp lên ghế, lấy sách cho môn buổi sáng ra. Còn chưa kịp mở, hai ba nam sinh đi đến: "Ê Tô Ôn, cho mượn bài tập chép coi."

Tô Ôn rụt cổ lại. Hôm qua cậu phải cố làm mấy bài này dưới ánh đèn mờ, không muốn cho người khác copy.

"Gì đây? Không chịu à?"

Tô Ôn cúi đầu, gần như muốn vùi luôn vào sách.

Một nam sinh gầy như khỉ đột nhiên giật cặp của cậu từ phía sau. Y vừa cầm vừa lục lọi. Những bạn khác cũng không để ý đến thiếu niên nữa, chuyển sang vây quanh nam sinh: "Tìm được chưa, tìm được chưa?"

[DONE/ĐM] DƯ PHONG - KHANH KIẾMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ