Chương 36: Hội tụ cùng quan viên

54 7 0
                                    

"Ngoại trừ chuyện này, Lý đại nhân còn có chuyện gì nữa không?" Phác Thái Anh hỏi.

Lý Thanh Nhữ thức thời đáp rằng: "Không có chuyện gì, hạ quan bây giờ xin cáo từ". Sau khi được Phác Thái Anh cho phép liền rời đi.

Chờ người đã đi xa, Kim Trân Ni cầm lấy thiệp trên bàn mở ra xem, vừa nhìn vừa hỏi: "Vương Gia thật sự muốn đi bữa tiệc này sao?"

Phác Thái Anh đang uống trà, nghe vậy nhíu mày hỏi ngược lại: "Tại sao không đi?"

Kim Trân Ni cau mày, bằng trực giác nàng cảm nhận mới nói với Phác Thái Anh: "Thiếp thế nào cảm giác Lý đại nhân không có vẻ gì là một vị quan tốt".

"Có phải là quan tốt hay không cũng chưa thể kết luận. Vạn nhất không thể nhìn mặt mà bắt hình dong đây?"

Phác Thái Anh buông chén trà xuống tiếp tục nói "Bản vương sẽ phái người điều tra hắn và đồng liêu của hắn, như vậy có thể rõ ràng. Hơn nữa bản vương cũng muốn mượn tiệc rượu lần này thăm dò sông nước Giang Nam sâu bao nhiêu".

Kim Trân Ni gật đầu, đối với ý nghĩ của Phác Thái Anh rất tán thành: "Vương Gia tuyệt không thể bỏ cho bọn tham quan ô lại".

Phác Thái Anh: "Hơn nữa cũng không thể oan uổng một vị quan tốt".

Kim Trân Ni: "Cái kia Vương Gia muốn làm sao trừng phạt bọn họ?"

Phác Thái Anh cười lạnh nói: "Nếu như bọn họ có thể thức thời thu tay hãy còn kịp, bản vương có thể tha cho bọn họ một mạng. Nếu như bọn họ còn không biết sợ hãi, nhất định phải đem bọn họ nghiêm trị không tha!" Nàng đưa tay cầm lấy thiệp mời trong tay Kim Trân Ni để xuống, nắm tay của nàng ấy đem nàng ấy ôm vào trong lòng, nét mặt bớt lạnh lùng, ôn hòa cười: "Không nói những này, còn hơn một tháng nữa chính là tị tiết (ngày tị đầu tháng ba, lễ cầu mát). Xem ra tị tiết năm nay chúng ta phải ở Giang Nam rồi".

"Chỉ cần có thể bồi tiếp Vương Gia, ở đâu cũng tốt" Kim Trân Ni thật lòng trả lời.

Nàng vốn nghĩ thời gian Vương Gia đi Giang Nam, nàng sẽ vò võ trong vương phủ kinh thành chờ mong, mỗi ngày dựa vào thêu thùa đọc sách nhớ nhung Vương Gia cho qua hết thời gian. Căn bản nàng cũng không nghĩ Vương Gia sẽ phái người mang nàng đến bên cạnh ngài ấy, dẫn nàng theo đi Giang Nam. Nàng từng lo lắng chính mình sẽ có hay không một ngày liền biến thành khuê phòng oán phụ...

Kim Trân Ni nói này làm rất hài lòng Phác Thái Anh cười to, kế tiếp mới nói rằng: "Nghe nói Giang Nam phong cảnh hữu tình, chờ khi bản vương rãnh rỗi sẽ dẫn nàng đi khắp nơi chịu không?"

Kim Trân Ni vui vẻ gật đầu: "Được"

Đường phố náo nhiệt, quán nhỏ tiểu điếm một gian kề một gian, đứng ở đầu đường không nhìn thấy được cuối đường. Hai bên đường tiếng mời chào, ra giá nối tiếp nhau, ai cũng muốn rao càng to càng lớn hơn sạp hàng bên cạnh. Bỗng nhiên từ chỗ góc đường yên tĩnh xuất hiện một cỗ kiệu uy nghi đang đến hấp dẫn ánh mắt của các tiểu thương.

Bọn họ đua nhau nhìn kỹ cỗ kiệu kia, hi vọng nó có thể dừng lại trước sạp hàng của mình, sau đó người bên trong cỗ kiệu bước ra mua ít vật dụng của mình. Tuy rằng không hy vọng là bao nhưng dù gì cũng còn nhen nhóm chút ít, vạn nhất bên trong là một tiểu thư con nhà danh giá thì sao đây? Những tiểu thương bán son phấn nghĩ đây là một cơ hội, càng thêm ra sức chào mời hàng hóa của mình. Mà những hàng ăn chỉ tập trung khách hàng của mình, đâu ai có tâm tư đi quản người trong kiệu, họ nghĩ chính mình cũng không thể mang thức ăn lề đường cho các quan to quý nhân a.

Các tiểu thương thấy cỗ kiệu nhanh chóng đi qua, một điểm ý tứ dừng lại đều không có. Họ đành thu hồi ánh mắt, trong lòng vẫn chưa nhụt chí, nếu cố gắng tổng sẽ gặp được một tiểu thư muốn mua son phấn.

Ở Giang Nam phồn thịnh này, có thể nhìn thấy cỗ kiệu như thế là chuyện bình thường, Giang Nam nhiều người, quan chức cũng nhiều, hơn nữa cũng không phải chỉ có quan lại mới có thể ngồi kiệu, chỉ cần có tiền bất kể là ai cũng có thể ngồi trên kiệu. Căn bản sẽ không có ai đi suy đoán bên trong kiệu là người nào. Nhưng có một việc chính là kiệu phu chân bước chỉnh tề nhất trí, bất kể đi như thế nào cỗ kiệu kia vẫn nửa phần không lay động, đây tuyệt đối không phải kiệu phu bình thường có thể làm được.

Kiệu dừng lại trước một gian tửu lâu, tùy tùng bên cạnh bước ra ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu rồng bay phượng múa, xác nhận đã đến đúng nơi mới trở về đến bên cạnh kiệu báo cáo: "Vương Gia, đã đến Đỗ Khang tửu lâu".

Người trong kiệu đang nhắm mắt dưỡng thần, lông mày hơi cau lại, bỗng mở ra ánh mắt sáng ngời. Hoán Sơn đưa tay vén màn kiệu, Phác Thái Anh từ trong cỗ kiệu bước ra chỉnh trang quần áo một chút, trực tiếp tiến vào tửu lâu.

Lần này Phác Thái Anh là thường phục xuất hành, trước khi ra ngoài Kim Trân Ni nói nàng mang thêm vài người, đều bị nàng từ chối. Nàng chỉ đi gặp mấy cái quan lại mà thôi, cần gì phải điều động nhiều người, vì thế bên người chỉ dẫn theo Hoán Sơn.

Chưởng quỹ ánh mắt sắc bén, thoáng qua liền có thể nhìn ra thân phận bất phàm của Phác Thái Anh, liền xông xáo hô hoán: "Tiểu nhị, có khách đến".

"Vâng" Tiểu nhị nghe tiếng xoay người qua thấy chưởng quỹ của mình nháy mắt một cái, lập tức hiểu ý gật đầu. Hắn đi thẳng đến trước mặt Phác Thái Anh cùng Hoán Sơn cúi đầu hỏi: "Hai vị khách quan, cần thứ gì?"

Hoán Sơn quan sát đánh giá khắp tửu lâu một lượt, nghe vậy mới hỏi: "Lý Thanh Nhữ Lý đại nhân ở nơi nào?"

Tiểu nhị lại nghi hoặc hỏi: "Không biết hai vị tìm Lý đại nhân có chuyện gì?"

Hoán Sơn đáp: "Chủ nhân nhà ta là do Lý Đại nhân mời tới".

Tiểu nhị bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Hai vị xin mời đi theo tiểu nhân".

Hai người đi theo tiểu nhị đến một cầu thang, chân mới vừa bước lên một bậc, Lý Thanh Nhữ ở trên lầu đã nhìn thấy bọn họ, vội vã từ lầu trên chạy xuống đi tới trước mặt Phác Thái Anh hành lễ: "Vương Gia"

Phác Thái Anh dừng bước lại: "Đứng lên đi"

[Chaennie] Vương gia!!! Đi thong thảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ