␥ Tên gốc: 柠檬糖🍬
␥ Source: zaixiaoyuan via lofter-
Kim Hyukkyu tỉnh dậy khỏi giường, xoa xoa thái dương sưng tấy. Trên tủ đầu giường là mảnh giấy mà Lee Sanghyeok để lại cho cậu, lời dặn dò so với lần trước không có khác biệt.
Cậu liều mạng nhớ lại hồi ức đêm qua, nhưng ký ức chỉ dừng lại ở thời điểm Lee Sanghyeok đẩy cửa phòng bao bước vào, chiếc chăn trên người càng tỏ rõ cậu đã quên đi điều gì đó.
Thế nên Kim Hyukkyu lo lắng bất an mở KKT ra, đây là lần đầu tiên cậu chủ động gửi tin nhắn cho Quỷ vương, nếu như không tính đến lời mời kết bạn mà cậu đã lớn mật gửi đi.
"Hôm qua tôi uống say, làm phiền Sanghyeok rồi."
"Không sao đâu, có đau đầu không?"
"Vẫn ổn, nhưng hôm qua tôi có làm điều gì khác thường không?"
"Kéo tay áo không cho tôi ra ngoài có tính không? Nếu như không tính thì Hyukkyu rất yên tĩnh."
Kim Hyukkyu cam chịu nhắm mắt lại, lần nữa trùm chăn che đầu.
Mà ở bên kia, đôi môi tươi cười của Meomeo Sanghyeok lại lần nữa lộ ra vẻ xảo quyệt.
Thế nhưng sự tình về sau cũng không như những gì Lee Sanghyeok dự tính, Kim Hyukkyu không còn trả lời KKT của anh một cách nghiêm túc như trước nữa, tụm năm tụm ba câu chữ qua loa.
Anh muốn hỏi alpaca tại sao lại như vậy, nhưng thật đáng tiếc, Lee Sanghyeok không biết nên đặt câu hỏi dưới góc độ nào.
Bất quá lịch thi đấu dày đặc không cho Lee Sanghyeok nhiều thời gian để suy nghĩ. T1 vừa giành chức vô địch quả thực đã chiếm ưu thế mạnh mẽ, giải mùa xuân vẫn diễn ra đúng như kế hoạch.
Và điều gì đến cũng sẽ đến, hôm nay, T1 đấu với KT.
Từ góc độ thi đấu, đối với Lee Sanghyeok mà nói đây bất quá chỉ là một trận đấu thông thường trong mùa giải, trước khi trò chơi bắt đầu, trong lòng Quỷ vương tồn tại một chút mong chờ đối với nụ cười khát vọng của một người.
Thế là trong lúc chờ lên sân đấu, anh đã mò tới cửa KT.
Có lẽ có người vừa mới ra ngoài, cửa không đóng, anh vốn muốn gõ cửa, sau đó giơ tay lên, cuối cùng lại không phát ra âm thanh nào.
Khe hở không quá hẹp, có thể thấy rõ Kim Hyukkyu đang chăm chú sát bên hỗ trợ, khoác tay lên vai đối phương.
Người đi rừng trẻ tuổi vừa trở về từ khu vực Bắc Mỹ dường như đang thực hiện một số động tác kỳ quái, Lee Sanghyeok có thể nhìn thấy nụ cười ấm áp như làn gió xuân nở ra trên mặt Kim Hyukkyu.
Thế là anh thu tay lại, quay lại chỗ đồng đội của mình, người ở trong dường như nhìn thấy thân ảnh màu đen đi ngang qua, cậu có chút ngây người, nhưng rất nhanh đã khôi phục tinh thần.
Trận đấu kết thúc, lại một chiến thắng nữa dành cho T1. Lúc cụng tay Lee Sanghyeok cố tình không nhìn vào mắt Kim Hyukkyu, cảm giác quen thuộc đó lại quanh quẩn trong lòng.
Trong một khoảnh khắc nào đó, anh muốn khóa cổ tay Kim Hyukkyu lại, ý nghĩ này khiến anh cảm thấy mình đã mất đi tia lý trí bản thân coi trọng nhất.