Chương 30

32 3 0
                                    

Chu Dương gửi tin nhắn trêu chọc: 'Chậc, khoe ân ái trước mặt hai mươi triệu fans, chị nói ngày nào đó em nhất định sẽ bị người ta đánh cho coi!'

Bạch Lộc: "..."

Hình như cô... Không làm gì cả???

Mà hình như, Phạm Thừa Thừa cũng không nói được mấy câu...

Khoe... Khoe cái gì?

Anh Mạch càng như phát rồ, anh ấy gửi mười mấy tin nhắn voice, tất cả đều là tiếng cười "Ha ha ha ha" đáng sợ, "fans của chồng em thật tài tình! Sớm hay muộn cũng có một ngày Tiểu Thừa bị họ đùa chết, giúp anh hỏi cậu ấy một câu cậu ấy có bóng ma tâm lý không, ha ha ha!"

Tiếng cười như ma âm vòng quanh tai, làm cho Bạch Lộc rất muốn đập di động.

Bạch Tĩnh Viễn lại như ba Bạch nhập vào, chỉ hận không thể lấy tư thế của giáo viên dạy Đảng là giáo dục tư tưởng cho cô, khi nói chuyện video, đôi chân mày của anh ấy không giây phút nào được thả lỏng: "Khi còn nhỏ chị ngoan bao nhiêu, bây giờ đều bị tên đểu Phạm Thừa Thừa kia dạy hư không còn lối về."

Bạch Lộc không cách nào phản bác, chỉ nhỏ giọng nghẹn một hồi lâu mới cãi lại một câu: "... Ai là tên đểu, em... em lặp lại lần nữa?"

Bạch Tĩnh Viễn: "..."

Con gái lớn không giữ được, đúng là con gái lớn không giữ được.



Ngày hôm sau, vì có việc nên Bạch Tĩnh Viễn rời đi trước, sau cuộc khảo sát dài nửa tháng này, công ty quyết định đầu tư thêm hai mươi triệu, đạo diễn mừng rỡ cười không khép được miệng, nhưng vì Bạch Tĩnh Viễn không còn ở đây, không có cách nào biểu đạt lòng cảm kích vô biên cùng sự vui mừng khó nói thành lời, cho nên ông ấy cười hề hề, bắt đầu chuẩn bị một ngày du lịch "lãng mạn" cho Bạch Lộc, cho Phạm Thừa Thừa nghỉ một ngày, để anh đưa cô đi... Cưỡi lạc đà, ngắm hoàng hôn.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, gió nhẹ, ánh nắng không gay gắt, độ ẩm trong không khí rất cao, thời tiết này ở nơi có khí hậu khô ráo rõ ràng là dấu hiệu trời sắp mưa.

Bạch Lộc cầm theo một chiếc ô khi ra ngoài.

Trời giữ thu, không khí hơi se lạnh, Phạm Thừa Thừa dặn cô mặc thêm áo khoác.

Bạch Lộc luôn ở giữa nhây và nhát, nhưng ở trước mặt Phạm Thừa Thừa lại có ngạo cốt không tầm thường, chính là: Anh nói em đi hướng đông, em càng muốn đi hướng tây, anh không bắt em về được, có bị đánh chết em cũng không quay đầu lại.

Bạch Lộc cầm áo khoác lên, đắn đo giây lát lại buông xuống, không mặc.

Cuộc sống chính là cần có đôi chuyện ngoài ý muốn mới thú vị.

Phạm Thừa Thừa mà biết cô nghĩ gì thì nhất định sẽ mở đầu cô ra xem bên trong bị có mấy lít nước. Trẻ nhà người ta càng lớn càng hiểu chuyện, chỉ có nhà anh là càng lớn càng ương.

Bên này là cảnh khu, cần có vé mới vào được, một tấm vé mất khoảng hơn bốn trăm.

Phạm Thừa Thừa là quét mặt đi vào. Anh là nhân viên đoàn phim, có giấy phép đặc biệt.

Không biết có phải nhân viên công tác trong này nhận ra anh hay không, bọn họ nhìn anh mấy lần, hôm nay Phạm Thừa Thừa mặc một bộ đồ rất thoải mái, đội mũi lưỡi trai, cũng không cố đè thấp vành mũ, đeo thêm một chiếc khẩu trang, giống như một anh trai nhà bên.

Nhưng nếu cẩn thận lắng nghe, sẽ nghe thấy anh tức hộc máu nhỏ giọng dạy dỗ Bạch Lộc: "Bạch Lộc, em lại ngứa da đúng không?"

Không nghe lời, không nghe một câu nào hết, nói mặc áo khoác không mặc, nói ăn cơm không ăn, chuyện không cho cô làm thì cô làm bằng sạch.

Nói không cho cô chạy loạn... Cô lại chạy nhảy lung tung y như Husky vừa được thả ra khỏi chuồng. Trong chốc lát, anh thậm chí không nhìn thấy cô đâu cả, sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, vừa quay đầu liền thấy cô đứng ở chỗ góc khuất tầm nhìn của anh, đang cười nghiêng ngả.

Nói cô đừng bò sườn cát một mình, sườn cát rất khó đi, phải dò từng bước, sườn dốc ngắn ngủn một hai trăm mét có thể đi nửa giờ, nhưng cô không nghe, cứ thế lao đi như con ngựa thoát cương, chạy đến giữa thì mệt thành chó mặt xệ, ôm đầu gối nằm xuống cồn cát, nói hay rằng nằm phơi nắng, nằm mười phút mới đáng thương ôm tay anh: "Tiểu Thừa, em đi không nổi."

Nửa đoạn đường sau, anh cõng cô trên lưng, lúc đi lên đến đỉnh, anh sắp sửa không thở nổi, tức giận tới mức hai mắt xẹt đầy sao, muốn mắng cô hai câu, nhưng quay đầu thấy cô nhảy nhót như chim chóc đầy máu sống lại, đã chạy đi xa một đoạn.

Anh đuổi theo sau cô, sợ cô chạy lạc, như là ông bố mệt tâm mệt sức, thật muốn kéo cô về đánh một trận. Cô quay đầu lại cười với anh, anh thấy vậy liền rụt tay lại.

"Tiểu Thừa......"

Tình đầu cả đờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ