bốn

14 4 0
                                    

Tối hôm đó, khi ánh đèn trong khách sạn dần trở nên dịu dàng hơn, Nico và Lamine rời khỏi phòng tập thể dục. Cả hai vẫn còn cảm thấy cơ thể mỏi mệt sau buổi tập căng thẳng nhưng thành công. Thay vì trở về phòng nghỉ ngơi, họ quyết định đi dạo quanh khuôn viên khách sạn, tìm một nơi yên tĩnh để thư giãn và trò chuyện.

Nico và Lamine bước ra khuôn viên rộng lớn của khách sạn, nơi được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp, tạo nên một không gian lãng mạn và đầy thư thái. Hồ bơi nằm ở trung tâm khuôn viên, với mặt nước phẳng lặng như tấm gương phản chiếu bầu trời đêm đầy sao. Không khí buổi tối mát mẻ, gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo hương thơm ngọt ngào từ những bông hoa xung quanh.

Lamine dẫn Nico đến một góc khuất bên hồ bơi, nơi có những chiếc ghế dài được bố trí một cách tinh tế dưới tán cây rậm rạp. Ánh đèn từ những chiếc đèn đường chiếu rọi, tạo ra những tia sáng mờ ảo trên mặt đất và lung linh trên mặt nước. Môi trường yên tĩnh và ánh sáng dịu dàng làm không gian trở nên gần gũi, khiến mọi âm thanh như lắng lại trong sự yên bình.

Lamine ngồi xuống một chiếc ghế dài, Nico theo sau. Cả hai không nói gì trong giây lát, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng trước mắt. Bầu không khí êm đềm bao trùm, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua lá cây và tiếng nước khẽ lăn tăn. Ánh mắt Lamine nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Nico, bắt gặp ánh mắt của anh đang trầm tư nhìn về phía mặt nước.

“anh đang nghĩ gì vậy?” Lamine khẽ hỏi, ánh mắt cậu ấm áp, thể hiện sự quan tâm.

Nico giật mình nhẹ, rồi mỉm cười, đôi mắt dịu lại khi nhìn vào đôi mắt sâu lắng của Lamine. “anh chỉ đang nghĩ về trận đấu sắp tới,” anh đáp, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng. “đây là một cơ hội lớn đối với tất cả chúng ta, và anh muốn chắc chắn rằng mình đã chuẩn bị tốt nhất.”

Lamine gật đầu, đôi mắt cậu ánh lên sự đồng cảm. “em hiểu mà. Chúng ta đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng em tin rằng sự gắn kết giữa các thành viên trong đội là điều quan trọng nhất. Chúng ta cần tin tưởng lẫn nhau và tận dụng cơ hội này để cùng nhau tỏa sáng.”

Nico khẽ cười, cảm nhận sự an ủi từ lời nói của Lamine. “đúng vậy. Anh cảm thấy may mắn khi có em bên cạnh. Sự tự tin của em truyền động lực cho anh. Em biết đấy, trong buổi tập hôm nay, anh nhận ra rằng chúng ta đang thực sự hiểu nhau hơn.”

Lamine mỉm cười, đôi mắt cậu lấp lánh dưới ánh sáng đèn. “em cũng cảm thấy vậy, Nico. Chúng ta không chỉ là đồng đội mà còn là bạn, những người có thể chia sẻ với nhau mọi điều.”

Khoảnh khắc im lặng bao trùm lấy cả hai, nhưng không phải là sự xa cách mà là một sự đồng cảm sâu sắc. Bóng dáng Lamine dưới ánh đèn trông thật dịu dàng, khiến Nico không thể rời mắt. Một cảm giác kỳ lạ bắt đầu nhen nhóm trong lòng anh, một sự ấm áp lan tỏa, nhưng đồng thời cũng làm anh hơi bối rối. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cảm nhận điều gì đó đặc biệt đến vậy từ một người đồng đội.

Lamine, như cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt Nico, khẽ nghiêng đầu hỏi: “có chuyện gì sao, Nico? Anh trông như đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng.”

[NicoWilliams/LamineYamal] Một ĐờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ