7.2

57 6 2
                                    

Ngoài tính cách có phần hơi thất thường đôi chút ra, thì Alust có rất nhiều bạn bè, một điều hiển nhiên với con người dễ hòa đồng và đầy lòng nhiệt thành ấy. Đầu tiên là một người đàn ông nhỏ bé, già cả với cái lưng gù, nếp nhăn hằn sâu, mắt đen, đến khoảng độ hai ngày một lần.

Hôm khác thì là một nữ đồng nghiệp, ăn mặc thời thượng với lớp trang điểm xinh đẹp đến vào mỗi bảy giờ hàng ngày cho tới lúc đi làm cùng nhau. Chiều hôm đó lại có thêm người, một người mà chẳng biết phải tả rõ làm sao, cứ lấm la lấm lét, mặt mũi tóc tai che kín hết người lại, ăn mặc cực kỳ cồng kềnh. Và vân vân... Nhưng đáng nói nhất có lẽ là viên cảnh sát Moel.

Ngoại trừ buổi tối, thì hầu hết thời gian Alust đều dành cho tôi, trừ việc mỗi khi nhà có người là tôi lại biệt mặt trong phòng không dám ra nửa bước vì ngại và sợ người. Thành thật mà nói đây là tính cách đã hằn sâu vào trong con người tôi rồi.

"Họ là những người mua bán hơn là bạn bè."

Alust đã nói như vậy, dẫu cho chẳng bao giờ trông thấy chị mua gì từ họ cả. Dù vậy trông chị sẽ chẳng muốn giải thích nên tôi cũng ngừng hẳn việc tò mò dù sẽ chẳng bao giờ biến mất, ít ra thì vẫn kìm nén lại trong lòng được.

Hôm ấy, tôi dậy sớm hơn thường lệ, thường thì Alust sẽ dậy sớm hơn nhưng dạo gần đây tôi đã thấy chị ngủ sớm hơn và sâu hơn và đôi khi là muộn, cho tới lúc cô bạn đồng nghiệp (dạo đây không còn thấy tới mấy khi nữa) vào tận phòng để gọi dậy.

Tôi chuẩn bị bữa sáng, công việc đảm đương sau khi học được vài công thức nâu nướng trên các kênh truyền hình dạy nấu ăn, mặc dù vẫn còn non tay nhưng vẫn đầy đủ dinh dưỡng và vừa miệng, khi nạp vào cơ thể để chuẩn bị cho một ngày mới, nhất là khi Alust thường có thói quen chạy bộ buổi sáng.

Ít nhất là chuẩn bị xong trước khi Alust tỉnh và ngồi vào bàn ăn.

Trong lúc chờ đợi, tôi lấy tờ báo đọc để giết thì giờ cũng như học thêm cách ghi nhớ từ vựng mới. Mà đập ngay vào mắt là:

-Anh hùng Vacol đã cứu mạng chục mạng người trong đám cháy bất ngờ ở thành phố Volta-

Bài báo viết vắn tắt về một vụ cháy lớn xảy ra ở thành phố nọ, sau đó một tràng khen ngợi có cánh từ các nhà báo, về lý do tại sao anh hùng ngày nay là một sự tồn tại cần thiết trong xã hội.

Cùng với đó là hình ảnh chụp màu một người đàn ông mặc bộ đồ bó, đeo mặt nạ với tấm áo choàng phấp phới đang được tung hô bởi người xung quanh.

Nhìn hình ảnh đó trong lòng tôi bỗng chốc dâng trào lên một loại cảm giác đầy ngưỡng mộ nhiệt thành với với những con người có sức mạnh phi thường ấy, về những hành động đầy hào hiệp và trượng nghĩa xuất phát từ tấm lòng cao thượng. Được tung hộ và cổ vũ bởi lòng nhiệt thành của hàng nghìn con người với vô số ánh mắt đầy ngưỡng mộ và yêu mến.

"Không biết mình có thể có siêu năng lực không nhỉ?"

Tôi suy nghĩ về điều đó và có lẽ sẽ hỏi Alust khi chị ấy tỉnh ngủ.

"Em muốn có siêu năng lực thế à?"

Một giọng nói thổi phờ qua tai khiến tôi giật mình nổi hết da gà cả lên. Quay lại nhìn thì thấy Alust đang đứng cúi người đằng sau, tóc tai buộc gọn sau đầu.

"Dạ..."

Tôi lắp bắp, không phủ nhận nhưng thật ngại.

"Nhút nhát ghê ta ơi. Em muốn thì phải nói chứ. Dù chị chẳng quyết định được."

Vừa nói Alust lấy cho mình một cốc nước rồi kéo xịch ghế ngồi gần cạnh tôi.

"Bây giờ em còn muốn hỏi gì nữa không? Tất nhiên là thoải mái con người ra. Chị sẽ trả lời trong tầm hiểu biết."

"Chị nghĩ sao về siêu năng lực?"

"Phép màu, như hồi trước chị nói với em thôi. Nếu trên đời này có ai đó nhảy cẫng lên vì sở hữu siêu năng lực thì chị sẽ có một đồng, và bây giờ thì chị có năm mươi đồng, không nhiều nhưng đủ để mua một hộp bánh từ hãng Qis. Em muốn sở hữu siêu năng lực lắm hả?"

Tôi gật đầu.

"Vậy cho nói cho chị nghe xem lý do tại sao em lại muốn có siêu năng lực nào?"

"Vì có siêu năng lực là một điều kỳ diệu. Em nghĩ nó sẽ thật tuyệt khi có thể cứu được nhiều người và nhận được lời cảm ơn từ họ. Nổi tiếng và ngưỡng mộ. Nhiều thứ nữa, những điều bị giới hạn bởi bị phá bỏ."

"Trẻ con thật."

Alust lẩm bẩm điều gì đó trong miệng mà tôi chẳng nghe rõ, rồi thở dài lắc đầu.

"Vì em còn nhỏ nên chị nghĩ mình không nên để em biết sớm hơn làm gì. Nhưng có khi sở hữu siêu năng lực không phải điều gì đó tốt đẹp như phép màu thật đâu. Đôi khi sở hữu siêu năng lực lại là một thứ vô cùng đáng sợ, giống như một thứ tồi tệ. Và có những người không thực sự nghĩ mình nên làm những điều tốt đẹp khi sở hữu siêu năng lực."

"Những ác nhân."

"Đúng rồi, những ác nhân nguy hiểm đầy rẫy tội ác mà ta nên tránh xa. Còn bây giờ thì chị đói rồi."

Tôi sinh tồn ở thế giới siêu năng lựcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ