Alust (hồi cuối)

36 5 1
                                    


Thú thật bây giờ tôi vẫn còn hú vía sau khi dám đối đầu với chú Moel một cách thẳng thắn như vậy. Nhưng khi mọi chuyện đẫ thành thì cảm giác ngổn ngang đó cũng đã chẳn còn nữa. Bây giờ chỉ cần đợi thôi. Alice sẽ được đi học. Mọi dự tính sẽ được bàn bạc một cách công băng, em ấy đã có một trải nghiệm đi học tồi tệ trước đây và việc cân nhắc khả năng em ấy không muốn đi học là khá cao, nhưng đó là tùy thuộc vào quyết định của em ấy.
“Đầu óc để đi đâu với anh nào à? Làm sai kết quả rồi kìa.”
Một bàn tay vỗ lên vai khiến tôi rùng mình thoát ra khỏi luồng suy nghĩ. Đó là cô bạn bồng bềnh của tôi, Melenta, sở dĩ có cái biệt danh như vậy là vì cô ấy có mái tóc bồng bềnh và khả năng ăn diện đẹp đẽ đồng thời là một người có bộ óc khá tinh ranh với cái miệng không biết điểm dừng. Tuy nhiên cô ấy lại là một người có thể dễ dàng thấu hiểu người khác và khiến tinh thần của họ trở nên phấn trấn hơn với những câu đùa hóm hỉnh của mình.
Thú thật, cô ấy là hình mẫu mà tôi đã luôn bắt trước theo trong suốt quãng thời gian ở đây. Tuy nhiên, xem chừng tôi không có năng khiếu hay thực sự có cái khả năng ấy.
“Vậy điều gì khiến cô nàng của chúng ta lơ đễnh thế nhỉ? Chắc không phăir con mèo cưng mà cô ấy nhặt về đâu nhỉ. Dạo này làm gì mà phải băng bó tay như xác ướp vậy?”
Tôi nhìn hai cánh tay cuốn băng gạc rồi cười trừ đáp. Chúng không quá nghiêm trọng những các vết xước dài khiến các bác sĩ không cho phép tôi tiếp tục sử dụng năng lực của mình nếu không muốn nhận thêm các hệ quả nghiêm trọng hơn.
Ít nhất cơn đau của nó không kéo dài.
“Do bất cẩn thôi. Giờ thì ổn rồi.”
“Chắc không phải vì mèo con của cậu đâu nhỉ?”
Chiếc mũi cao ửng hồng của cô ấy bắt đầu phập phồng mỗi khi cảm thấy hứng thú.
“Không.”
Tôi đáp quay lại tập trung vào việc sửa lại những lỗi sơ đẳng trên máy tính.
Mel thở dài sau đó cô lấy nhấc tay đôi tay băng bó lên rồi dán một miếng sticker hình con mèo hồng xinh xắn lên.
“Cảm ơn.”
“Dù nó không khiến cậu khỏi nhanh hơn nhưng ít nhất thì nó xinh.”
“Và, đây có phải danh thiếp riêng của Red Wings không?”
Cô ấy nói với giọng điệu ngạc nhiên trong khi tay chỉ về tấm thiếp có số điện thoại của anh hùng. Bây giờ nhớ lại thì đúng là phiền, Mel cầm tấm danh thiếp lên nhìn chăm chú, cô nhìn tôi cười tít cả mắt lên rồi mom men tay đặt tay lên vai khiến tôi bất giác rùng hết lông tóc trên người cả lên.
“Cậu ơi, cậu được thiên sứ phù hộ hay sao mà gặp may nhiều thế. Một anh hùng, nổi tiếng.”
“Gã nào cũng, không bất cứ ai trong các anh hùng, mình không muốn liên quan tới họ.”
Tôi thở dài đáp.
Có một câu đùa rất phổ biến trong nội bộ cảnh sát:
‘Nếu không có giấy phép, anh hùng cũng chỉ là kẻ ác, kẻ ác làm việc ác và không nộp thuế, bị truy lùng bởi cục thuế AnT.’
Anh hùng không hẳn là những kẻ tồi tệ nhưng để nói tất cả họ đều là người tốt thì chưa chắc. Dù rất muốn Alice tránh xa các anh hùng ra một chút nhưng nghĩ tới nụ cười của em khi theo dõi các anh hùng một cách chân thành và ngưỡng mộ như vậy khiến tôi có chút không đành lòng khiến em ấy thất vọng.
“Nào đừng nói như thể là ai cũng được một anh hùng nổi tiếng để ý tới chứ. Ý tui là không phải ai cũng có phước phận thế đâu? Thế anh chàng đó thế nào, tui thấy anh ta cũng đẹp trai, ăn nói cũng không tệ.”
Mel đặt ngón tay lên giữa môi, nhìn tấm thiếp đánh giá.
“Dẻo mỏ, rất dẻo mỏ. Ăn nói rất tốt, đặc biệt là với phụ nữ.  Ngoại hình đẹp. Và càng như vậy mình càng muốn tránh xa.”
Tôi nói lại các ấn tượng của mình.
Về lời mời vào cuối tuần và phân vẫn giữa việc có nên gọi điện từ chối hay không.
“Ước gì lỗ nhĩ của mình nổ tung đi để không nghe mấy lời đó.”
Khi này tôi cũng đã sửa xong hầu hết các lỗi sai sơ đẳng và hoàn chỉnh lại tệp, sau đó, tôi gửi lên gmail. Và tắt máy.
“Đó không phải một ý kiến hay đâu.”
Mel nói. Sau đó chúng tôi có một cuộc trò chuyện như mọi lần. Vui vẻ và nhẹ lòng cùng vài lời khuyên trong công việc và cuộc sống, một nhà tâm lý. Điều ấy khiến vụ việc hai mươi hai người bị sát hại tập thể ở khu tập thể Muhaad bay biến khỏi đầu óc, những cái xác khônng đầu bị cắt ngọt như thể cắt cam.
Già trẻ lớn bé, tất cả đều bị giết. Dù đã có hầu hết thông tin của vụ việc này thông qua nguồn tin đáng tin cậy, nhưng nó thật sự vẫn quá mù mờ để kết luận đến việc được rốt cuộc nó là do người thường hay kẻ sử dụng siêu năng lực gây ra. Đây là điểm đau đầu nhất. Bởi vì họ cắt đầu sau khi chết, theo khám nghiệm tử thi, những cái đầu được tìm thấy hầu hết là nổ màng nhĩ gây tổn thương não.
Câu hỏi là tại sao chúng lại tốn công tốn sức như vậy, nguyên nhân và lý do, liệu rằng chúng có bất kỳ sự thù ghét nào hay do động cơ nào khác. Một cuộc hiến tế, hội nguyên thủ nguyên sơ, những cái lỗ đang xuất hiện nhiều hơn và cả chúng...
Dừng lại. Dừng lại. Dừng lại.
Chứng cứ và hiện trường quá mù mờ, đặc biệt trong cái thời đại siêu năng lực này việc suy xét và đưa ra các lập luận chuẩn xác phải được đảm bảo nếu không muốn đi sai đường. Một quãng đường dẫn thẳng tới vực thẳm.
“Trong cái thời đại điên cuồng này có những kẻ cuồng loạn với một niềm tin lệch lạc.” Mel nói như một người truyền đạo. “Và chúng sẵn sàng hành động theo cái đức tin ấy miễn nó khiến chúng cảm thấy đúng. Và ta phải giữ vững tâm trí để đối đầu với chúng nếu muốn tồn tại.”
“Thôi khỏi, mình không muốn đối đầu với kẻ, chúng, bất kể thứ gì. Quá nhiều thứ khiến mình đau đầu trong khoảng thời gian này rồi.”
Tôi đáp.
“Cậu thay đổi nhiều quá rồi.”
Tôi dừng tay lại nhìn Mel.
“Suy nghĩ nhiều hơn. Không còn đâm đầu vào những thứ khiến bản thân nghi ngờ. Một người tìm được hạnh phúc thật sự, người đã thoát ra khỏi vực thẳm bóng tối. Con bé ấy thay đổi cậu nhiều quá.”
“Ví dụ như?”
“Quý trọng mạng sống của bản thân chẳng hạn.”
Bờ môi hòng cánh sen cô ấy mấp máy. Rồi cô ấy cười một cách nhẹ nhàng.
“Phải rồi nhỉ. Tối nay cậu có đi đâu không?”
Mel lắc đầu.
“Thế thì hẹn cậu bữa tối nay tại nhà mình nhé. Một buổi sinh nhật.”
“Dành cho ai?”
“Cho mình. Hẹn tối gặp lại.”
Tôi gửi lời chào rồi nhấc túi vội vàng đi về.
Bên ngoài bầu trời sắc tối bắt đầu tối dần đi, những đám mây lan đen làn tràn và xấu xí. Một buổi chiều không đẹp như thể nó chuẩn bị trút xuống một cơn mưa.
“Tối nay chú đến nhà cháu được không?”
Tôi nói chuyện với chú qua điện thoại.
“Không. Làm sao đấy?”
“Đến ăn sinh nhật.”
“Của ai?”
“Cháu.”
“Nghe hay đấy, thế cháu sinh ngày nào vậy?”
Nói chút, tôi hơi đỏ mặt lên. Tôi không nhớ.
“Vậy đấy, đừng có tự nhiên dở chứng rồi làm phiền chú nữa. Bận lắm.”
“Đồ xấu tính.”
“Còn cháu là đồ dở hơi. Ước gì cháu biến khỏi cuộc đời chú đi.”
Ít nhất tôi đã mong chú nói điều gì đó tốt hơn.
Đột nhiên một tin nhắn đột nhiên được chuyển vào email. Tôi mở nó lên với tâm thế hơi bực mình.
-Tôi xin lỗi-
Buồn cười thật đấy...
-0-0-0-0-
“Cám ơn quý khách, hẹn gặp lại sau.”
Tôi nhận hộp bánh sinh nhật, trong hàng tá thứ đồ khác chất đằng sau xe rồi trở về nhà. Đứng trước cửa tra ổ, khiến âm thanh bản lề vang lên trong căn phòng tối om. Một dự cảm không lành chợt tràn lên não bộ. Khi vừa kịp định hình lại bất chợt ánh sáng chói mắt rọi thẳng vào mặt khiến tôi phải vội vàng lấy tay che lại.
Lưng tôi đột nhiên bị ai đó đánh vào một phát bằng một vật cứng khiến tôi kêu lên đau điếng mà ngã ngục xuống sàn. Đống đồ đạc trong đó có cả chiếc bánh tôi vừa mới mua cũng đổ hết ra sàn nhà, tan tành. Một cơn lửa giận nổi bùng lên trong lòng.
“Lũ khốn nạn!”
Tôi gầm lên giận dữ.
Tuy nhiên chẳng kịp nói tới câu tiếp thì mặt tôi đã lãnh nguyên một cú đá thẳng vào mặt khiến đầu óc choáng váng khiến trời đất điên đảo hết cả lên, tai vang lên tiêng ong ong. Cảm giác ươn ướt ở gương mặt khiến cùng vị máu tong tỏng trong miệng và mũi.
Bất cẩn thật...
“Giờ thì gậm cái mồm vào con điếm.”
Sau đó tôi cảm thấy mình bị xách cổ lên. Rồi đèn được bật sáng. Hai bóng người mờ mờ xuất hiện trong tầm mắt. Hai kẻ mặc đồ trùm kín người. Cao hơn mét bảy tầm mét tám, dáng người khá đô. Còn cái gã đang khống chế tôi thì đang bóp chặt hai cổ tay khiến chúng đau nhói.
Tuy nhiên khi tôi nhìn quanh tìm kiếm Alice thì bàng hoàng nhận ra mặt mũi em xơ xác, tóc tai phờ phạc đang nằm bất tỉnh trên ghế, cả người bị trói chặt gô lại.
“Con bé kia khiến tôi tốn thời gian phết. Cô dạy nó tự vệ à?”
Gã cao hơn có chất giọng trầm hoặc cố tình trầm nói.
“Rốt cuộc bọn mày muốn gì?!”
Gã cao tay đút túi quần bước từng bước từng bước lại gần. Cho tới khi đi tới sát mặt tôi đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn nhè nhẹ phà qua lớp mặt nạ đen.
“Bọn tôi chỉ là khách thôi. Xin đừng hiểu lầm tôi là phường trộm cắp quan tâm tới vật chất thông thường như tiền bạc. Vậy nên chúng ta sẽ đối xử với nhau một cách tôn trọng, đôi bên đều có lợi được chứ.”
“Có loại khách nào lại tặng chủ nhà một cái đá vào mặt chứ.”
Tôi cười khẩy đáp lại.
“Đừng tốn thời gian với nó làm gì. Cứ dần cho nó một trận khắc nó biết ai mới làm chủ ở đây.”
Gã không chế có lẽ là một kẻ thiếu kiên nhẫn nhưng cái gã cao này khiến tôi hơi lo lắng.
“Nào chúng ta là khác mà, bình tĩnh lại, đối xử với chủ nhà như vậy thật sự không phải phép. Phải chứ?”
Rồi hắn quay đầu lại, tôi nhìn theo, Alice lúc này cũng đang dần hồi tỉnh trở lại.
“Cô quan tâm con bé kia lắm nhỉ? Bọn tôi thì không quan tâm lắm. Vậy nên mạng sống của con bé cũng không quan trọng lắm.”
“các người muốn gì?”
Hắn cứ dài dòng khiến tôi phát bực.
“Gậm mồm vào con đàn bà chết tiệt này!!!”
Cổ áo tôi bị lồng lên thô bạo như một sự đe dọa.
“Thẳng thắn lắm cô Alust. Nếu đã thẳng thắn như vậy rồi thì chúng ta vào bàn luận luôn nhé. Cái máy tính của cô, email, thư, tin nhắn, giấy tờ. Tôi muốn có tất cả các dữ kiện từ mọi cuộc điều tra của cô từ trước đến nay. Và từ trước đến nay là tất cả. Tất cả. Đổi lại chúng tôi xin đảm bảo mạng sống của cô và cả con bé kia. Một cách nguyên vẹn. Được chứ?”
Hắn muốn thông tin. Nhưng từ vụ nào chứ. Hắn là kẻ sát nhân, siêu năng lực gia hay người thường. Ai cử hắn đến đây. Vô số câu hỏi nảy qua đầu tôi một cách nhanh chóng.
“Từ chối được không?”
“Cô nghĩ có được không?”
“Để yên cho em ấy và tôi. Các người sẽ có được tất cả những gì các ngươi muốn.”
tôi gằn giọng đáp lại.
Tôi bị chúng đưa vào phòng riêng, gã cao và tên không chế áp giải mà khi bước vào trong, căn phòng trở thành một đống hổ lốn khi đồ đạc bên trong bị lục tung hết cả lên. Két sắt đã bị mở và đống giấy tờ đã bị lấy. Máy tính cũng đã được bật lên.
Chúng chưa thấy.
“Rất ấn tượng cô Alust, ba lớp bảo mật với mỗi lớp lại càng khó gấp đôi. Vân tay, nhận diện khuôn mặt, mật khẩu số, mật khẩu chữ, mã hóa cá nhân. Đáng gờm lắm, cái máy tính này có khi còn được an ninh tốt hơn cả bảo mật quốc gia đấy.”
Hắn nói chuyện một cách cợt nhả, tuy nhiên khi tôi nhìn vào màn hình, mã bảo mật đã mở đến màn thứ ba. Cái tên khốn khiếp này.
“Vậy, cô có thể giúp tôi mở nốt cánh cửa này không?”
“Có quyền lựa chọn hả?”
“Nói thì làm đi con điếm lắm mồm!!!”
“Im lặng nào. Chúng ta đang bàn việc.”
Gã ra lệnh cho kẻ khống chế rồi quay sang nhìn tôi.
“Làm việc này càng nhanh thì càng đảm bảo sự an toàn cho hai người đấy.”
Tiếng bàn phím gõ lành cạch không ngừng sau sự hướng dẫn của chính bản thân tôi, chỉ trong vài thao tác màn hình ẩn đã được mở lên. Hắn tiếp tục thao tác cho tới khi mở toàn bộ mục thông tin và email, hắn trầm tư rồi bắt đầu nhập mã chuyển thành tệp nén thành một drive rồi tiếp theo là gửi vào tệp đám mây khác. Sau đó trong lúc chờ hắn mở lên một tập tài liệu, cứ vài khắc hắn lại quay lại nhìn.
“Cô không biết mình đang dấn thân vào cái gì đâu. Dù phải nói là cực kỳ ấn tượng với tài năng và sự kiên trì nhưng cô đặt nhầm chỗ rồi. Đáng tiếc.”
Hắn cố tinh nói chậm lại, rất chậm.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì?”
Tôi lườm hắn đáp.
Tuy nhiên, một tiếng hét phá vỡ bầu không khí hiện tại. Gã cao lập tức chạy ra bên ngoài. Mặc dù trong lòng đốt như lửa khi nhận ra tiếng hét vừa rồi thuộc về Alice nhưng tình hình bị khống chế như hiện tại là vô phương trước sự nguy hiểm mà em ấy đang đối mặt.
“Tao đã chịu suốt mười ba năm rồi! Tao muốn được giải tỏa một chút thôi nhưng con khốn này làm tao chảy máu!”
Hiện tại vẫn chưa xác định được liệu rằng chúng là người sở hữu siêu năng lực hay không? Thuộc loại nào và có mức độ nguy hiểm ra sao và nếu chúng là loại tội phạm bình thường sở hữu vũ khí nóng thì cũng nguy chẳng kém. Dám cá trên mười mươi là chúng có thủ sẵn hàng nóng trong người là cái chắc. Trông cái phong thái bình tĩnh của tên cầm đầu ấy là biết, dù vậy đám tay sai của gã không được đầu óc như gã. Có quá nhiều rủi ro để đưa ra các hành động nhanh chóng nhưng...
“Mày cũng chỉ là một tên lính nghe lệnh hắn.”
“Mày nói cái gì?”
“Ý tao là là mày rất nghe lời hắn, sợ hãi hắn ngay trong chính lời nói.”
Tôi chuyển tông giọng sang dạng khiêu khích.
“Tao không sợ hắn.”
“Có, mày rất sợ, tao hiểu, tao rất rõ những con chó chỉ sủa to khi đứng cạnh chủ nó thôi.”
“Con điếm chết tiệt! Mày nói ai là chó cơ!”
Hắn gầm lên một cách vùng vằng, và hai cổ tay tôi càng bị siết chặt lại hơn. Nhưng hắn chỉ giữ bằng một bàn tay. Đó là điểm mấu chốt.
Tôi vùng người dùng bàn chân đạp thẳng vào cẳng hắn sau đó thuận thế lộn ngược người mình về phía sau. Một động tác nhanh chóng khiến cơ thể của gã bay thẳng về đẳng trước mà dùng mặt tiếp đất ngay ra một tiếng động lớn.
Lúc này cơ thể đã được tự do, tôi chạy nhanh tới chỗ bí mật mình cất giữ món đồ mà chúng đã không tìm thấy, với tốc độ nhanh nhất, một khẩu súng lục ổ xoay, lên đạn và nắm cò, chẳng cần suy nghĩ quá một giây tôi xoay người lại nã thẳng vào cơ thể đang lao về phía mình một phát đạn ngay vào cẳng chân trái, tiếng súng vang lên hắn ngã khuỵu xuống gào ré như con lợn cắt tiết, tôi tặng thêm hai viên nữa vào hai hai cánh tay gã và gã càng gào tợn hơn nữa còn miệng thì không ngừng chửi rủa trên dòng máu chảy tong tong.
Tôi đi lại gần gã, túm lấy tóc gã nâng đầu lên lột cái mặt nạ đen xuống nhìn gương mặt nhăn tít đầy giận dữ. Cái kiểu gương mặt nhìn vào là biết ngay người xấu ấy.
“Tao nói rồi mà. Chỉ có chó mới sủa to thế thôi.”
“Con kh...”
Trước khi kịp hết câu, mặt gã đã bị táng thẳng cái báng súng như một sự trả thù. Hắn ré lên lần cuối rồi im bặt nhưng hơi thở vẫn còn. Gương mặt hắn bây giờ bê bét với cái miệng đầy máu với cái răng gãy. Sau đó tôi nhấc cái cơ thể vật vờ của hắn ra ngoài với khẩu súng rí sát đầu.
Quan sát bên ngoài lúc này, kẻ cầm đầu đang khống chế Alice bằn lúc này đay quần áo xộc xệch, mặt mũi sưng húp ứa nước mắt mếu máo nhìn tôi. Gã còn lại đứng cạnh bên.
Cái lũ bệnh hoạn này.
“Các người đã hứa để bọn tôi yên cơ mà.”
Tôi phẫn nộ quát lớn.
“Bình tĩnh lại! Đây là lỗi của bọn tôi. Chúng ta có thể nói chuyện, chỉ cần cô bình tĩnh lại. Hạ súng xuống. Chúng ta sẽ nói chuyện được chứ?”
Gã cầm đầu nói với giọng điệu vội vàng.
“Thả em ấy ra ngay! Ngay bây giờ!”
Với năng lực của mình tôi có thể cô lập được gã bằng năng lực của mình, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc đưa em ấy vào vòng nguy hiểm hơn. Trên hết lời của một tên tội phạm không đáng tin.
“Khẩu súng đó của cô là loại lục F-MA12. Ổ chứa đạn của nó có tối đa bốn viên, và cô đã bắn tổng cộng ba phát. Và giờ cô còn một viên duy nhất. Nào đừng đánh liều mạng sống của mình như vậy. Và nếu cô bóp cò thì không có gì để đảm bảo cho hai người đâu.”
Hắn nói mà tông giọng bình tĩnh đến đáng sợ.
Viên đạn nguy hiểm nhất là viên đạn chưa bay.
Và những kẻ giữ vững tâm trí của mình trước nòng súng luôn là những kẻ nguy hiểm nhất. Với con tim đập mạnh muốn nhảy xổ ra cuống họng, tôi hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc bên trong mình tại thế giằng co này.
“Tôi nghe thấy tiếng súng, có chuyện gì vậy? Sao cô lại để cửa toang hoang thế này vậy Alust?”
Hắn nổ súng ngay tức khắc về phía cánh cửa cùng tiếng chửi rủa. Ngay lập tức tôi nổ súng theo ngay sau vào bàn tay đang giữ súng, hắn hét lên. Alice chớp thời cơ thoát khỏi khống chế chạy về phía tôi, quăng cái tên bất tỉnh nhân sự sang một bên. Sử dụng năng lực của mình tạo ra một màn chắn ngay trong khoảng khắc cái tên đứng bên cạnh rút súng ra bắn.
Âm thanh cong kiểng vang lên, viên đạn ngừng lại ngay giữa khoảng không gian. Dẹp lép trước bức tường vô hình. Tuy nhiên cảm giác cả cơ thể bị trùm xuống nước, cảm giác bị suy kiệt. Là gã cầm đầu. Là năng lực của gã đang hủy hoại các nguyên khố. Tôi nhìn gã cầm đầu, ánh nhìn xuyên thủng qua chiếc mặt nạ đen, đôi mắt màu đen đó...
Cái cảm giác đau đớn kinh khủng truyền nhiễm từ cánh tay, cảm giác xương bị vỡ vụn, đau nhói, năng lực của tôi đang tổn hại lên bản thân. Nó đang chống trả lại trước sức mạnh của hắn. Máu chảy róc rách không ngừng khiến bông gạc thẫm đẫm một màu đỏ.
Nguyên khối dần tan vỡ, những mảnh vỡ vô hình có thể cảm nhận được qua cảm giác thông thường.
“Cô chọn sai rồi.”
Lời nói như một tiếng chuông cuối cùng từ gã cầm đầu trước khi hắn hét lên.
“Bắn đi!”
Và tiếng súng lần nữa vang lên cùng ánh lửa bùng cháy từ nòng súng mà choán hết tâm trí khiến nguyên khối vốn bị tần phá bị vỡ vụn như những tấm kiếng. Thần trí tôi đảo điên xoay mòng mòng.
Và rồi tiếng khóc vang lên bên tai, tiếng khóc, ai đang khóc vậy, là tôi sao? Chị. Chị đang ôm lấy tôi, máu, rất nhiều máu, cả người chị đầy máu, gương mặt chị đang khóc, sợ hãi và kinh hoàng nhưng chị vẫn cố khiến nụ cười hiện lên.
Lạnh quá, nóng quá, đau quá.
Tôi ôm lấy Alice vào trong lòng mình. Gặt đi hàng nước mắt đang lăn dài trên mặt em chứa đựng sự sợ hãi và tuyệt vọng.
“Ổn rồi...tất cả...ổn rồi. Em không phải đau nữa...không phải sợ nữa...”
Đôi chân vô lực khuỵu xuống khi ý thức đang dần chìm vào trong mơ mồ.
Mệt quá.
Tôi không cố được nữa rồi.
Khó thở quá.
Chẳng nghe thấy được gì nữa.
Em liệu có ổn không?
Tôi chỉ muốn muốn được ăn bánh sinh nhật cùng nhau thôi...
-0-0-0-0-
“Khốn khiếp, mọi thứ tan tành hết rồi!!!!”
“Con nhỏ đó biến đâu rồi?”
“Con nhỏ cái khỉ, chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay.”
“Con nhỏ đó biến đâu mất rồi. Năng lực của tao ngăn cản mọi kẻ sử dụng năng lực. Nhưng nó biến mất rồi.”
“Mặc xác nó đi! Rời khỏi đây nhanh. Mang thằng này đi mau, nó mất nhiều máu quá rồi! Cứ để vậy nó chết mất.”






Tôi sinh tồn ở thế giới siêu năng lựcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ