Alust

60 7 0
                                    

"Anh với xếp Moel vừa mới đi đâu đấy?"

Tôi hỏi người cảnh sát mắt híp đang đi trên đường. Nếu ra thắc mắc khi họ vừa dẫn về một cô bé ngang qua.

"Một đứa bỏ nhà đi thôi."

Khi nhận được câu trả lời như vậy thì tôi cũng không quá ngạc nhiên quá vì vào thời đại mà các siêu anh hùng đang ngày càng xuất hiện nhiều như thế này, điều hiển nhiên khi siêu năng lực đang ngày càng xuất hiện nhiều hơn, các vụ án hay các sự kiện chấn động đều được các anh hùng thay mặt cảnh sát giải quyết. Tất nhiên không phải giải quyết hết, nhưng rất nhiều, và giờ cánh cảnh sát thất nghiệp, thiếu việc tới mức bắt đầu tranh công tranh việc với đám thám tử tư để tìm chó tìm mèo, hoặc nhận mấy vụ tìm người mất tích, hoặc hỗ trợ dân sự.

Nói chung thì là mấy điều phục vụ nhân dân từ trước đến nay nhưng mà phải nói thẳng ra thì bây giờ cảnh sát chính quy đang làm mấy vụ lặt vặt.

Giờ thì chuyện này như chuyện thường ở huyện.

Kể cả người chú họ hàng xa của tôi, người có thâm niên còn phải đích thân xuống phố làm những công việc thường giao cho những nhân viên cảnh sát mới để làm.

-0-0-0-0-

Tôi nhận trách nhiệm trông nom con bé này đi vệ sinh? Tôi không biết lý do nào khiến sếp Moel nghĩ rằng đứa trẻ đang run rẩy này có thể chạy trốn khỏi đồn mà không bị ai bắt lại.

Thôi thì việc được giao thì cứ làm thôi.

Nhưng mà nhìn con bé này trông cứ tồi tội như thế nào ấy, cả người cứ bệ rạc, chân cẳng thì lấm lem, ánh mắt cứ đờ đẫn chẳng biết là nhìn đi đâu. Cứ như thể người từ trên trời rơi xuống đất vậy, với cả bộ đồng phục đang mặc trên người nữa, trông nó cũ và phai màu đến mức mất logo trường cũng chẳng còn, nhưng sao nhìn cái áo đồng phục này quen mắt thế nhỉ?

Tôi tính hỏi con bé khi đã ở cạnh đủ lâu, nhưng chỉ vừa mới nói được vài câu thì nhận được sự lạnh nhạt với cả con bé không thực sự giỏi giao tiếp hoặc cố tình không muốn giao tiếp.

Tôi nói dối về cấp bậc của mình, cố gắng tạo không khí hòa thuận nhất.

Bất kể lý do nào thì tôi chỉ nhận được cái gật đầu, nhiều nhất thì là ậm, ừ.

Và con bé này có vấn đề gì hay sao mà tự nhiên lại có ý định bước vào trong nhà vệ sinh nam vậy?

Ngay khi còn đang thất thần ra nhìn tôi với cái kiểu 'chuyện này có gì lạ lắm hả?' thì đã bị tôi túm ngay vào trong nhà về sinh nữ lại.

Mà việc quái gì nó cứ phải bần thân đảo mắt e rè khi vào đây vậy nhỉ? Nhìn giống mấy đứa nhóc non choẹt khi cố gắng chui đầu vào nhà tắm nữ rồi run lẩy ba lẩy bẩy khi bị bắt vậy.

Nghĩ cũng buồn cười, chắc con bé này không 'thai biến' tới mức đột nhập vào nhà vệ sinh nam đâu nhỉ?

Chà con bé đỏ hết mặt lên trông không khác gì trái cà chua luôn.

Trông buồn cười quá.

Ồ con bé nói chuyện rồi này.

Khá nhỏ nhưng vừa đủ nghe, phát âm chuẩn chỉnh đấy chứ.

Và tiếng trống bụng...con bé này.

Tất nhiên đó không phải điều lạ lùng và buồn cười nhất ở đây.

Ngay khi vừa mới đi vệ sinh ra thì con bé đã tức tốc như cơn gió chạy nhanh đến bồn vệ sinh để kỳ tay mình cho đến mức đỏ choét lên. Khi đó tôi cũng khuyên con bé nên rửa luôn chân cẳng mình đi.

Có lẽ mình nên mua cái gì đó để ăn...

Bánh bao từ tiệm trà LongYuan. Bánh Penky từ hàng Olddonki. Hoặc món cháo đặc...nhiều quá, nghĩ không xong.

Tôi đưa con bé trở về với Moel để hoàn tất các thủ tục dân sự trước khi trao trả lại cho phụ huynh. Đồng thời cũng nhắc nhở sếp nên nhỏ nhẹ hơn. Mà chắc chắn chú ấy sẽ làm vậy, có những người luôn không biết phải tỏ ra tử tế cho tới lúc bị nhắc nhở.

Còn phần mình, tôi nghĩ mình sẽ đến tiệm trà LongYuan để mua ba phần mỳ.

-0-0-0-0-

Cho tới khi đến gần phòng thẩm vấn thì tôi đã có thể nghe được cái giọng cộc cằn quen thuộc ấy. Xem chừng không thể trông chờ vào chú ấy được. Thế là tôi phải khéo đuổi chú ấy ra ngoài để nói chuyện với đứa trẻ đang cúi ngằm mặt xuống bàn, chà, ca này khó đây, con bé xem chừng không dễ nói chuyện đâu ha...

Có lẽ hộp mỳ này sẽ có tác dụng nhỉ?

-0-0-0-

Tôi đọc những gì lại trong bản khai cung. Những thông tin cá nhân giá trị nhưng nó khiến tôi cảm thấy mâu thuẫn rất nhiều, đó là cái tên, dù không hiếm người đặt tên con mình là Alice nhưng cũng có những người dùng cái tên này để làm giả lời khai hoăc không muốn cho người khác biết tên thật. Trong nhiều trường hợp thì tôi nghĩ phần nhiều đây không phải tên thật.

Và cả những địa chỉ này nữa. Tôi thử kiểm tra chúng trên mạng, không có bất cứ kết quả nào được đưa ra, chúng hoàn toàn không tồn tại.

Và đợi cho tới lúc Alice, tạm là vậy đi, ăn xong thì tôi bắt đầu tra hỏi. Lúc này gương mặt của con bé cắt không còn một giọt máu, dù sự thật là tôi đã tiết chế thêm những tiểu tiết khác. Nhưng nhìn gương mặt sắp sụp đổ ấy, trái tim tôi lại chùn bước, lại cảm tính nữa rồi, ghét thật đấy. Thôi vậy là đủ dọa con bé rồi, có lẽ tôi sẽ phải tự điều tra thêm.

Tôi bàn giao lại cho chú Moel trong khi đầu vẫn chẳng thể nào rời khỏi hình ảnh con thú nhỏ đang co rúm lại trên chiếc ghế, một hình ảnh có lẽ cả đời này tôi sẽ chẳng quên được vào cái ngày hôm ấy.

Cái ngày mà tôi co ro trên chiếc ghế với nỗi kinh hoàng đeo bám mình cả đời.

Bầu không khí ở sở thật sự không phù hợp mà.

Tôi sinh tồn ở thế giới siêu năng lựcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ