Ngôn Dịch Thừa ôm cô đi đến bãi đỗ xe, cẩn thật đặt cô vào ghế lái phụ, rất sợ mỗi cử động có thể làm cô đau. Sau đó nhanh chóng mở máy sưởi ra, lại lấy chăn từ ghế sau quấn vào người cô.
Đầu óc Quý Hiểu Dư choáng váng, cảm nhận được hơi thở của anh, duỗi tay muốn bắt lấy anh, khó chịu nức nở nói: "Đừng đi mà..."
Ngôn Dịch Thừa lập tức ngồi xổm xuống, nắm chặt lấy hai tay cô, nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau, đờ đẫn nói: "Không sao, anh sẽ không đi."
Sau khi nhận được lời hứa của anh, Quý Hiểu Dư lập tức thấy an tâm, cuối cùng không thể kìm được cơn choáng váng, nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu.
Lau khô giọt nước mắt trên khóe mắt, Ngôn Dịch Thừa khẽ đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái, nhanh chóng khởi động xe, đạp ga nhanh chóng lái ra khỏi bãi đậu xe, đồng thời bấm gọi một cuộc điện thoại.
"Tôi không quan tâm cậu đang làm gì, lập tức đến nhà tôi, chi phiếu tùy cậu điền, muốn bao nhiêu cũng được." Nói xong không đợi đầu dây bên kia trả lời, anh liền cúp máy.
Ngôn tổng luôn tuân thủ luật giao thông, giờ phút này lại vượt đèn đỏ mấy lần, dùng tốc độ nhanh nhất phóng về nhà.
Đây là lần đầu tiên Ôn Hoài Viễn nhìn thấy bộ dáng Ngôn Dịch Thừa tức giận như vậy.
Anh ta lái xe đến đây, vừa bước vào cửa biệt thự đã nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của anh. Mặc dù chưa mắng chửi người, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm chơi cùng nhau thì anh ta có thể nhìn ra...
Bề ngoài anh càng ẩn nhẫn thì trong lòng càng tức giận.
Là ai không muốn sống, dám chọc anh thành như vậy.
Vốn dĩ anh định mắng Ngôn Dịch Thừa sao lại đột nhiên bắt anh đến đây, nhưng khi vừa đối mặt với cảnh tượng này, lập tức nuốt lời này vào trong, bộ dạng phục tùng: "Người đâu rồi?"
Nhìn thấy anh còn nguyên vẹn, Ôn Hoài Viễn đã đoán được có lẽ là người khác gặp chuyện.
Ngôn Dịch Thừa đứng lên, mặt lạnh không nói câu nào, đi thẳng lên lầu, Ôn Hoài Viễn hiểu ý, lập tức đi theo.
Anh càng ngày càng tò mò không biết ai lại có thể khiến Ngôn Dịch Thừa lo lắng như vậy.
Khi anh bước vào phòng, nhìn thấy người đang nằm trêи giường, trong lòng anh lập tức hiện lên một đống dấu chấm hỏi.
Người phụ nữ này hơi quen ...
Anh yên lặng liếc mắt nhìn Ngôn Dịch Thừa một cái, đối phương có vẻ rất không vừa lòng với việc anh vẫn đứng yên tại chỗ, nhếch miệng: "Để tôi xem, cậu đừng nóng vội như vậy." Gan lớn nói xong lời này, anh lập tức mở hộp y tế ra, đi đến mép giường, bắt đầu khám.
"Tình hình có chút không ổn, cô ấy đang hơi ốm, lại mắc phải chuyện này." Một lúc sau, Ôn Hoài Viễn điều chỉnh ống truyền, sau đó cất hộp thuốc đi, quay đầu lại nhìn thấy Ngôn Dịch Thừa đang nhíu mày, liền thở dài, nhếch khóe miệng: "Tôi là ai? Cậu còn không tin tưởng tôi sao? Không sao đâu, truyền dịch mà thôi, qua một đêm sẽ ổn."
BẠN ĐANG ĐỌC
HẰNG NGÀY ĂN SẠCH TIỂU THƯ KÝ
RomanceChính là một tổng tài dụ dỗ tiểu thư ký. Lại nhẹ nhàng cất tiểu thư ký vào trong túi mình. Tổng tài đại nhân tỏ vẻ: "Tiểu thư ký nhà ta ăn ngon thật." Tiểu thư ký: "Anh là cái tên gia hỏa mặt người dạ thú!"