Chương 29: Ngôn Tổng thật không biết thương hoa tiếc ngọc

70 2 0
                                    

Vì sự kiên trì của Ngôn Dịch Thừa mà Quý Hiểu Dư ở nhà gần một tuần. Mỗi ngày cô đều hoảng sợ, dù sao cô cũng là thư ký của tổng giám đốc, nghỉ nhiều ngày như vậy, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng nhất định.

Mặc dù còn một nam thư ký khác nhưng là người mới, có rất nhiều thứ chưa hiểu hết nên Quý Hiểu Dư không yên tâm.

Nhưng Ngôn Dịch Thừa lại khẳng định anh có thể làm một mình, một hai phải bắt cô chăm sóc vết thương ở chân, lần nào cũng nửa dỗ nửa lừa khiến Quý Hiểu Dư rất bất lực, chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà.

Cuối cùng vết thương ở chân cũng gần như lành lại, mắt cá chân sưng tấy rõ ràng tiêu sưng đi rất nhiều, cô kϊƈɦ động chạy đến bên cạnh Ngôn Dịch Thừa, nói đi nói lại gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng anh cũng đầu hàng.

Cô không muốn ở nhà đâu! Ở một mình cả ngày, ngay cả mặt Ngôn Dịch Thừa cũng không nhìn thấy, cô buồn bực muốn chết, đến công ty còn có thể nhìn thấy nhau, đương nhiên cô muốn đến công ty.

Được sự đồng ý, sáng hôm sau cô thức dậy từ sớm, vui vẻ trang điểm rồi thay quần áo. Nhưng dưới sự đe dọa của Ngôn Dịch Thừa, trong thời gian ngắn cô không thể đi giày cao gót, chỉ có thể đi giày đế bằng.

Bình thường chiều cao của hai người có chút chênh lệch, sau khi đi giày cao gót mới trông ổn hơn, giờ đi giày đế bằng, Quý Hiểu Dư cảm thấy cô phải ngẩng đầu cao hơn bình thường mới có thể nhìn đến cằm anh.

Thật là, sao lớn lên lại cao như vậy...

Nhìn bạn gái bên cạnh vẻ mặt buồn bực đi tới đi lui, đầu cô vừa vặn chạm đến ngực anh.

Anh cong môi, ôm cô vào lồng ngực, nghịch tóc cô một lúc.

"Em đã nghỉ nhiều ngày như vậy, có phải mọi người sẽ nói gì không?" Nhìn con số thang máy không ngừng tăng lên, Quý Hiểu Dư có chút e ngại nói.

"Em đang nói gì vậy, em bị ốm chẳng lẽ không được xin nghỉ?" Ngôn Dịch Thừa thở dài, vỗ nhẹ vào gáy cô: "Quý Hiểu Dư, bây giờ em đang cầm tấm kim bài miễn tử duy nhất trong công ty, không thể sử dụng một chút sao?"

"..." Quý Hiểu Dư không nín được, bật cười, quay đầu nhìn anh: "Kim bài miễn tử anh nói chính là anh sao?"

Ngôn Dịch Thừa tức giận nhìn cô một cái, thấy cô đảo mắt, còn vô cùng vui vẻ mà cười rạng rỡ, không nhịn được cúi xuống mổ lên môi cô.

"Hừ." Cô theo bản năng che miệng lại, đỏ mặt chỉ vào máy quay: "Có người đang nhìn đấy!"

"Em yên tâm, cho dù nhìn thấy, anh cũng khiến anh ta không có can đảm nói ra."

...

Kết quả cả ngày hôm nay, mọi người thấy cô đều nhiệt tình chạy đến chào hỏi, vốn dĩ cô còn lo lắng không biết có phải bị nhìn thấy không, nhưng sau một lúc lâu, cô mới biết sở dĩ mọi người nhiệt tình như vậy là có nguyên nhân, chính là vì muốn thông qua cô biết được bạn gái Ngôn Dịch Thừa là ai.

... Sự tò mò của mọi người thật sự rất mãnh liệt.

Cô cũng không biết là do cô trốn quá kỹ hay phản ứng của mọi người quá chậm, có mấy lần cô cảm thấy suýt nữa lòi đuôi, nhưng lại không ai phát hiện.

Đến buổi chiều, Quý Hiểu Dư đột nhiên có chút thèm ăn, sau đó phát hiện đồ ăn vặt trong ngăn kéo không biết từ khi nào đã bị Ngôn Dịch Thừa tịch thu sạch sẽ, không khỏi thở dài một tiếng.

Anh luôn nói ăn quá nhiều đồ ăn vặt sẽ không tốt cho sức khỏe, kết quả phát hiện cô trộm giấu, dứt khoát tịch thu toàn bộ trong một lần.

"Bánh quy chocolate của mình..." Cô đau lòng vì chiếc bánh quy của mình, sau đó quyết định trộm đi lấy ăn.

Trong công ty có một quầy bar bán đồ ăn nhanh, nằm một mình ở một tầng, bên trong có các loại đồ uống và đồ ăn, là thánh địa để nhân viên thư giãn.

Từ trước đến nay Quý Hiểu Dư chưa từng chột dạ như vậy, cho đến khi vào thang máy thành công cô mới nhẹ nhàng thở ra. Khi đi đến tầng bar, cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy một vài nam đồng nghiệp đang ngồi trước quầy bar, cũng không nghĩ nhiều, đi về hướng đó.

Mấy đồng nghiệp nam nhìn thấy Quý Hiểu Dư đều mỉm cười, thấy cô cầm hai túi bánh quy nhỏ, có một nam đồng nghiệp trong số đó mở miệng nói.

"Hiểu Dư, cô thật sự quá gầy, nên ăn nhiều một chút."

Quý Hiểu Dư kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn mấy người đàn ông trước mặt.

Thật ra lúc đầu nam đồng nghiệp trong công ty không chủ động nói chuyện với cô, thường nhàn nhạt chào hỏi một tiếng liền rời đi. Nhưng từ khi cô thay đổi cách ăn mặc, kỹ năng trang điểm cũng tiến bộ hơn không ít, bọn họ đột nhiên trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều.

Quý Hiểu Dư cũng không ngốc, ít nhiều cũng biết vì sao, có đôi khi nhìn đến có người đàn ông liếc mắt đưa tình với mình liền cảm thấy khó chịu. Nhưng cũng may không có ai quấy rầy cô quá đáng, hơn nữa thái độ của mọi người với cô cũng khá tốt, cũng thường xuyên giúp đỡ cô.

Xét cho cùng, cô cũng coi như là người bên cạnh Ngôn Dịch Thừa, bọn họ cũng không dám làm ra những chuyện vượt rào.

"Có sao? Có thể là do mấy ngày nay bị bệnh đó." Cô cúi đầu nhìn mình một chút, cười nhạt.

"Ngôn tổng của chúng ta thật không biết thương hương tiếc ngọc, thế nhưng còn hành cô thảm như vậy."

Sau khi ở cùng Ngôn Dịch Thừa không bao lâu, đầu óc Quý Hiểu Dư cũng có chút đen tối, mặt cô hơi đỏ lên, không biết nên nói gì.

Luôn cảm thấy lời này nghe có vẻ khá...

"Nói cho chúng tôi biết đi, có phải khi cô xin nghỉ ở nhà Ngôn tổng vẫn còn giao công việc cho cô không." Mấy nam đồng nghiệp dựa vào cái này, rất say sưa hỏi: "Nếu có, chúng tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện bất bình."

... Cô cảm thấy bọn họ không có cái lá gan này.

Sợ bọn họ hiểu lầm, Quý Hiểu Dư nhanh chóng xua tay giải thích: "Không, không có, tổng giám đốc kêu tôi ở nhà nghỉ ngơi, không giao việc cho tôi." Ngược lại, cô cảm thấy lương tâm bất an, vẫn luôn tìm việc gì đó để làm.

"Đừng sợ, hãy dũng cảm nói ra."

Chà, hình tượng của Ngôn Dịch Thừa trong mắt nhân viên rốt cuộc có bao nhiêu độc tài...

Ở trêи lầu, người liên quan còn không biết mình đang bị người khác nói đến. Anh ký xong văn kiện, muốn đi tìm Quý Hiểu Dư, vừa mở cửa văn phòng cô ra lại phát hiện không có ai. Anh đi xung quanh, lại nhìn thời gian một chút, lập tức đoán được cô đã chạy đến nơi nào.

Khóe miệng cong lên ý cười nhàn nhạt, Ngôn Dịch Thừa đút tay vào túi quần, vô cùng thong thả ung dung đi về phía thang máy.

HẰNG NGÀY ĂN SẠCH TIỂU THƯ KÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ