Chương 7. Hai bảo bảo

73 16 0
                                    

Sốt cao liên tục khiến cả người trở nên uể oải. Cơn khát như thể thoát ra khỏi cơ thể giống như độ ẩm. Nhưng đây không phải là điều khó khăn nhất, điều khó khăn nhất là có một cảm giác trống rỗng phức tạp trong cơ thể.

Hoảng loạn, bất lực, lo lắng, biết mình đang làm gì, nhưng bạn vẫn không thể không có đủ loại suy nghĩ về tương lai, như thể tất cả các chuẩn bị tâm lý được thực hiện trước khi nhập viện đã bị đánh bại hoàn toàn.

Cậu muốn ai đó ôm mình, muốn ngủ, muốn giải tỏa tâm trí khỏi sự lo lắng và rắc rối.

Bác sĩ cho biết, đây là đặc điểm trong kỳ phát tình của Omega và là lý do tại sao khi đến kỳ phát tình Omega cần được Alpha trấn an. Nhưng Lệ Hằng đã hy sinh, tất cả những gì cậu có thể dựa vào là chất ức chế.

Và chất ức chế không có nghĩa là nó có thể dùng. Để tăng xác suất trứng được thụ tinh sẽ cấy vào khoang sinh dục, cậu phải chờ chấp nhận. Không được sử dụng thuốc ức chế cho đến khi cấy ghép thành công và kết quả được xác định.

Viên Nghị phát hiện ra sự tra tấn này thậm chí còn tàn khốc hơn cả việc trực ban cấp cứu bệnh nhân nhiều đêm liên tiếp. Vào ca đêm, khi cậu mệt mỏi có thể nghỉ ngơi mà bây giờ muốn ngủ cũng không được, cơ thể và tâm trí vẫn vô cùng căng thẳng hoảng loạn. Đó là điều cậu không thích nhất khi cảm nhận được nó.

Viên Nghị nhìn các nhân viên y tế ra vào phòng nghiên cứu khoa học với đôi mắt đỏ hoe.

Bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật chính của cậu họ Lạc, cô ấy trông nhỏ nhắn, giống như người dì thân thiết vậy.

Viên Nghị nói với cô: "Bác sĩ Lạc, bây giờ cháu có ý kiến, cô có thể nghe không?"

Lạc Mẫn nâng gọng kính: "Được chứ Tiểu Nghị, cháu nói cho cô biết cháu có ý kiến gì nào?"

Viên Nghị nói: "Khi cháu ký thỏa thuận, cháu đã nói chỉ cần một đứa, không cần nhiều hơn. Bây giờ cháu hối hận rồi, cháu có thể muốn thêm một đứa nữa không? Cháu đã phải chịu khổ lớn như vậy, cháu cảm thấy mình như này bị lỗ nặng rồi..."

Những gì ban đầu cậu nghĩ là có một đứa con và nuôi dạy nó thật tốt. Cho con của mình có được tình yêu mà cậu không có được khi còn nhỏ.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, trên đời này cậu đã không còn bất kỳ người thân nào, hiệu trưởng Lệ và giáo sư Giản sẽ là những người thân duy nhất cậu có trong tương lai, cộng với đứa con, họ chỉ là một gia đình bốn người. Người lớn rõ ràng sẽ bận rộn, chỉ có một mình đứa bé có lẽ nó sẽ cảm thấy cô đơn. Cậu không muốn con mình giống mình.

Thêm một đứa nữa, ít nhất sẽ có nhiều bạn đồng hành.

Ánh mắt Lạc Mẫn lóe lên niềm vui lớn: "Nếu cháu có thể nghĩ như vậy, đương nhiên chúng ta sẵn sàng hợp tác rồi. Thực ra ngay từ đầu, chúng ta thảo luận với hiệu trưởng Lệ và giáo sư Giản muốn họ thuyết phục cháu có thể để cháu mang thai thêm không. Nhưng họ đều nói phải tôn trọng y kiến của cháu, hiệu trưởng Lệ không cho phép chúng ta can thiệp quá nhiều vào suy nghĩ của cháu, vì vậy chúng ta cũng không tiện thuyết phục cháu. Nếu như cháu có thể, chúng ta vẫn hy vọng cháu có thể có thêm con. Sức mạnh của Lệ tướng quân đối với Alpha rất quan trọng đối với quân đội chúng ta, đó là trong khả năng độc đáo trên chiến trường."

[Edit] [ABO] Người Chồng Alpha T/ử Trận Trở Về RồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ