Lúc về, pheromone dư thừa trong người Minho đã gần như ổn định lại, trông tâm trạng có vẻ khá tốt.
Theo quy trình cũ, Jisung còn phải lấy nước lau gáy để xua đi mùi pheromone còn dư lại của Minho, tránh bị người khác ngửi thấy.
Nhưng bấy giờ Jisung hơi do dự, tiết trời ngày càng lạnh, nếu không cần thiết thì cậu cũng chẳng muốn chạm vào nước lạnh, bởi chạm rồi sẽ phải chờ một thời gian dài để hai tay ấm trở lại.
Minho giúp Jisung chỉnh cổ áo với dáng vẻ vô cùng tự nhiên, che lại nơi bị cắn, hời hợt rằng: "Không lau thì thôi, trời lạnh áo dày vậy, che mất rồi ai mà ngửi được?"
Jisung không ngửi thấy mùi pheromone, cũng không thể cảm nhận thực tế độ nồng của nó, nên không biết sức xuyên thấu của nó mạnh cỡ nào.
Minho không cần thiết phải nói dối, nếu cậu ấy đã khẳng định, vậy chắc chẳng ngửi thấy thật. Jisung bỏ lỡ ánh mắt đầy thỏa mãn của Minho ở sau lưng mình, cũng không hay biết rằng Minho đã nói dối.
Có điều thể chất Beta của Jisung vốn không lưu giữ được pheromone trong thời gian dài.
Dù Minho cố hết sức, nhưng trên đường về trường, số pheromone còn lại đã bị gió xua đi, dần dà không còn ngửi thấy nữa.
______________________________
Về tới trường, hôm sau đi học, Jisung bị thầy chủ nhiệm gọi vào văn phòng.
Trong Hội thao lần trước, có lẽ vai trò phát thanh viên của Jisung khiến thầy chủ nhiệm hài lòng, nên lần này ông lại đề cử cậu tham dự cuộc thi thuyết trình dịp Tết Tây mà nhà trường tổ chức mỗi năm một lần. "Thầy tin em sẽ mang vinh dự về cho lớp!"
Thầy chủ nhiệm cầm bình giữ nhiệt, cười tươi như hoa. Jisung nhận lời, sau khi về lớp, cậu tranh thủ thời gian còn lại để lên dàn ý.
Ngày tháng dần trôi, nhiệt độ giảm dần, Jisung bắt đầu suy nghĩ xem có nên mua trang phục mùa đông dày một chút hay không. Mấy năm nay cậu cao lên nhiều, áo quần mùa đông trước đây mua cũng không còn vừa người nữa, phải mau chóng thay mới thôi.
Thật ra mẹ kế sẽ không gây khó dễ cho cậu về mấy vụ quần áo lộ liễu đến thế, suy cho cùng thì bảo cậu mặc đồ cụt lủn trông chẳng ra gì cả.
Nhưng mỗi lần mua đồ mới cho cậu, bà luôn mang ra trong những dịp có đủ mặt mọi người, sau đó mẹ kế sẽ nói một tràng dài gì mà vất vả lắm mới chọn được quần áo thích hợp cho cậu,vượt trăm sông nghìn núi đấy. Sau đó nữa, bố cậu sẽ cảm thán về việc mẹ kế làm, rồi tổng kết rằng: Mẹ ruột của Jisung còn chẳng chu đáo bằng em.
Hết lần này đến lần khác, Jisung chứng kiến quá nhiều cảnh như vậy, cậu không muốn tiếp tục để mẹ kế mua đồ cho mình nữa.
Jisung kiểm tra số dư thẻ ngân hàng của mình, trầm ngâm. Số dư của cậu bây giờ chủ yếu kiếm từ học bổng và tiền dạy thêm trong kỳ nghỉ đông, không nhiều cũng chẳng ít, nhưng vẫn chưa đủ để mua quần áo đắt tiền, tìm xem có tiệm nào giảm giá sẽ hay hơn.
Jisung đang suy tư, chiếc ghế đang ngồi bỗng bị ai đó đá một cái. "Ngơ ra làm gì, ăn cơm thôi." Minho bắt chuyện.
Jisung hoàn hồn, dọn dẹp đồ đạc rồi đứng dậy. Ra dãy phòng học, gió lạnh thổi khiến Jisung rùng mình, cậu vội kéo dây kéo lên cao nhất, đút tay vào túi. "Mà cậu..." Minho nhíu mày, "Cần ngầu không cần ấm à?"
BẠN ĐANG ĐỌC
minsungver || abo || my beta
FanfictionHan Jisung thật xinh đẹp, vô số Alpha đều dụ dỗ lấy lòng cậu, nhưng chẳng một ai thật lòng thật dạ, nguyên nhân chỉ vì cậu là một Beta. Những Alpha kia nói: "Dù sao cậu cũng không bị đánh dấu, mọi người cùng chơi đùa không thật lòng chẳng phải tốt l...
