Những fic ngắn mình viết cho Sói Mèo

362 17 0
                                    

Cảnh báo: Những gì trong truyện đều là hư cấu, tất cả đều là tưởng tượng của tác giả.

- Mình viết fic có thể không hay, nếu bạn thấy mình thiếu sót, vui lòng góp ý nhẹ nhàng, mình sẽ tiếp thu tất cả('▽'ʃ♡ƪ)

- Làm ơn đừng toxic trong truyện của mình. Mình viết fic để thỏa mong ước của mình về OTP, không có ý xúc phạm hoặc làm tổn hại đến danh dự của bất cứ cá nhân, tổ chức nào('▽'ʃ♡ƪ)

CẢNH BÁO: OCC

2 câu chuyện đầu chuyển ver từ fic của mình

--------------------------------------------------------------------------------------

Câu chuyện 1: Tia sáng hay mặt trời?

Sơn Thạch là đứa trẻ được Trường Sơn nhặt về năm bảy tuổi, anh coi hắn là em trai, chăm sóc hắn như người thân ruột thịt, nhưng hắn lại có thứ tình cảm không nên có với anh.. hắn yêu anh, yêu người anh trai đã nuôi nấng mình..

Nhưng vậy thì có sao chứ? Hắn và anh không có quan hệ máu mủ, không có ràng buộc về đạo đức, cho nên hắn và anh bên nhau là duyên trời tác hợp, là số phận đã an bài... Hắn luôn nghĩ như vậy, cho đến khi..

...Hắn nhìn thấy anh vui vẻ bên người phụ nữ khác, người phụ nữ anh gọi là người yêu, hắn nhìn họ tán tỉnh nhau, nhìn họ công khai thể hiện tình cảm nơi đông người, nhìn họ cùng nhau.. bước vào khách sạn

Hắn tức giận, ghen ghét, muốn phá hủy mối quan hệ đáng ghét đó.. nhưng nhìn nụ cười của người ấy, hắn lại không nỡ..

Bên hắn, người đó chưa từng vui vẻ như vậy.. có lẽ vì nhận ra thứ tình cảm ghê tởm của hắn nên mỗi khi nhìn hắn, người đó đều lộ vẻ chán ghét.. Đã rất lâu hắn chưa từng nhìn thấy người đó cười, cũng chưa nhìn thấy ánh mắt dịu dàng từng chỉ thuộc về một mình hắn.. Người đó chắc hẳn hận hắn lắm, hận hắn bước vào cuộc sống người ấy rồi đảo lộn mọi thứ, hận hắn thân là em trai lại mang thứ tình cảm ti tiện với anh trai mình...

Cho nên hắn lựa chọn từ bỏ, từ bỏ người mà hắn yêu suốt 10 năm trời...

Ngày anh kết hôn, cũng là ngày hắn lựa chọn rời đi.. Hôn lễ của anh, hắn không có mặt, hắn chỉ nhờ người gửi cho anh một tấm thẻ chứa toàn bộ số tiền mình kiếm được thay cho quà cưới..

Anh thậm chí không thèm liếc mắt nhìn tấm thẻ đã sai người trả lại, anh nói tiền của hắn làm anh ghê tởm..

Chỉ tiếc là tấm thẻ ấy vĩnh viễn không thể về với chủ.. bởi hắn chết rồi.. chết ngay ngày hôm ấy, cái ngày người hắn yêu kết hôn..

Ngày hôm đó, hắn trở lại khu ổ chuột nơi hắn được anh nhặt về, hắn lựa chọn tự tử ở nơi đó.. nơi hắn gặp được ánh sáng của đời mình

Đó là nơi giúp hắn gặp được anh, cho nên hắn muốn đó cũng là nơi kết thúc cuộc đời mình, kết thúc thứ tình cảm dơ bẩn khiến người đời chán ghét

Ngày hôm đó, trời mưa tầm tã... giống như ông trời cũng đang khóc thương cho số phận của hắn, thương cho thứ tình cảm ngang trái vĩnh viễn không được đáp lại

Sơn Thạch cứ nằm đó, nhìn những giọt máu chảy ra khỏi cơ thể mình, cảm nhận cơ thể dần mất đi sự sống nhưng hắn lại cười, cười cho sự ngu ngốc của bản thân, cố chấp đâm đầu vào thứ tình cảm không nên có, để rồi nhận lại sự chán ghét, khinh miệt từ người mình yêu..

Có lẽ hắn sinh ra vốn là tội nghiệt, cho nên cha mẹ không cần hắn,người đời chán ghét hắn.. Nhưng may mắn trong cuộc đời tăm tối của mình, hắn gặp được một người, người đó kéo hắn khỏi vực thẳm, cho hắn biết thế nào là gia đình, là hạnh phúc.. là yêu. Nhưng cũng chính người đó đẩy hắn vào vực sâu một lần nữa, để hắn biết bản thân dơ bẩn như thế nào.. để hắn biết, người như hắn vốn không xứng đáng được yêu..

--------------------------------------------------------------------------------------

Sơn Thạch: Coi họ là tia sáng để rồi tham lam giữ lấy, đến cuối cùng mới phát hiện.. người ấy vốn là mặt trời, lại gần khiến người ta bỏng rát.. nhưng vẫn ngoan cố trầm luân

Trường Sơn:Đời này, tôi chưa từng làm chuyện gì khiến bản thân hối hận, duy chỉ có một lần, tôi vì muốn chối bỏ lòng mình mà cố gắng khiến bản thân yêu một người khác.. để rồi, đánh mất người mình yêu..

Câu chuyện 2: Yêu

"Tôi không dám mong cầu em cho tôi một danh phận, bạn tình cũng được, tình nhân, người thay thế cũng chả sao, nhưng chỉ xin em nhớ rằng, tôi sẽ luôn là bến đỗ của em.."

Vốn cho rằng sau khi nói ra những lời này, Sơn Thạch sẽ bị Trường Sơn trào phúng một hồi, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh, hắn lại bắt đầu luống cuống

"Tôi nói gì sai thì cho tôi xin lỗi nhé, tôi chỉ muốn cho em biết tình cảm của mình thôi-..."

Chưa kịp nói hết câu thì anh đội nhiên nhào vào lòng hắn, rồi.. hôn hắn, Sơn Thạch chưa kịp hoàn hồn sau nụ hôn thì anh lại giáng cho hắn một đòn nữa

"Quãng đời còn lại của tao, giao cho mày đấy"

"Không phải ở bên tao với tư cách bạn tình, tình nhân hay người thay thế, mà là người yêu tao, và cũng là.. người tao yêu"

...

"Nguyễn Cao Sơn Thạch, tao yêu mày, không phải tình cảm nhất thời, cũng không phải lời trêu đùa, chỉ đơn giản là yêu mày, thế thôi"

--------------------------------------------------------------------------------------

PHÚC LỢI TỚI ĐÂY!!!

CẢNH BÁO 18+

Sơn Thạch giống như một con thú ra sức chơi Trường Sơn, sức mạnh bạo phát ở thắt lưng, thô bạo đến mức mất khống chế

"Ưm!!"

Đôi chân dài của Trường Sơn giống như cành lễu vắt trên khuỷu tay Sơn Thạch, lỗ nhỏ bị thọc vào rút ra không ngừng run rẩy

Anh cảm giác phần trước của anh cũng bị chơi đến mất kiểm soát, chất lỏng mờ ám rỉ ra như ám chỉ anh đang tận hưởng đến mức nào, từng trận kích thích ồ ạt xâm nhập vào cơ thể khiến anh tê dại

"Khoan... khoan đã.. thả tao ra, ưm.."

Sơn Thạch nghiêng người hôn anh, gặm cắn môi anh, tham lam như muốn chiếm lấy làm của riêng.

Hắn không muốn bất kì ai thấy dáng vẻ này của anh, người đàn ông này, chỉ có thể là của hắn!


[ATVNCG] Mùa hè đáng nhớNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ