18. Con Mèo Quý Tộc.

64 4 0
                                    

Từ Ly lặng người ngồi nhìn thân thể trần trụi của April. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt cô, hiện ra một vẻ âm trầm khó tả. Không khí nặng nề đè nén, chỉ có hơi thở nặng nề của April đang bị cô đè phía dưới. Không ai biết Từ Ly sẽ làm gì tiếp theo, sợ là ngay cả Từ Ly cũng không biết mình muốn làm gì.

Từ Ly cúi xuống nhìn cổ tay trái, máu đã ngưng chảy. Trong tích tắc, lưỡi dao phẫu thuật của April loé sáng trên tay Từ Ly, cô rạch một đường dài trên ngón trỏ tay trái, sâu tới tận xương. Máu nhanh chóng chảy ra thành dòng, rơi xuống cơ thể trần trụi của April. April mở to mắt, cô ấy muốn lên tiếng ngăn cản nhưng bị Từ Ly che miệng lại. Từ Ly nở nụ cười nhàn nhạt, rồi lập tức thu lại. Cô biến thành dáng vẻ nghiêm túc chú tâm mà cô ấy từng rất thích. April sững người, cô ấy giống như lại nhìn thấy vị đại thần cao cao tại thượng trong quá khứ (*).

Từ Ly chuyên chú bôi máu lên khắp người April, ánh mắt không gợn sóng ấy, không gì cản được khi cô đã quyết. Tay cô run rẩy nhưng không hề ngập ngừng, đứt đoạn.

Máu thấm ướt làn da trắng mịn, dính dấp, nguệch ngoạc như một bức tranh thủy mặc. Từ Ly như không hề biết đau, cô di ngón tay mình điên cuồng. Cứ như thế, vẽ lên cơ thể April những vệt máu đỏ tươi. April muốn vùng vẫy, nhưng yết hầu yếu ớt bị Từ Ly đè lại, cô ấy không có cách nào thoát ra, chỉ có thể im lặng nhìn Từ Ly đắm chìm trong thế giới kì lạ của mình.

- A Ly...

Giọng April run rẩy, cô ấy muốn cố gắng gọi dậy lí trí của Từ Ly.

Từ Ly không trả lời, cô chỉ cố gắng hoàn thành những nét vẽ nguệch ngoạc một cách nghiêm túc.

April cảm nhận rõ ràng máu ấm dính trên làn da, mùi tanh lợm lan dần trong không khí, trở nên ám ảnh. Sàn nhà, chăn, gối, nệm, màn hình điện thoại, bàn tay Từ Ly và cả người cô ấy đều là máu, giống như một bức tranh kinh dị đẫm máu. Sự khó chịu ngày càng lấn át tâm trí, nhưng lại bị cảm giác bất lực đè bẹp.

Ngón tay Từ Ly dừng lại trên eo April, ánh mắt chợt loé, tuyệt vọng và cuồng loạn đan xen. Những nét vẽ cuối cùng hoàn thành, một đoá bỉ ngạn rực đỏ máu hiện ra. Một dấu ấn khắc vào kí ức April, vĩnh viễn.

Từ Ly dừng lại, cô ngồi dựa vào tường ngắm nhìn tác phẩm của mình, bàn tay đẫm máu hơi run rẩy. Một cái chớp mắt, đôi mắt cuồng loạn ấy biến mất, không còn chút sinh khí. Để lại cái nhìn trống rỗng, vô hồn.

April nhìn cơ thể mình, máu đã khô dần. Ngón tay cô ấy chạm nhẹ vào đoá hoa trên eo, cảm giác dinh dính của máu khiến cô ấy nhíu chặt mày. Cô ấy rời ánh nhìn lên Từ Ly. Từ Ly không nhìn cô ấy, trong căn phòng u tịch, cô chìm vào du miên, để mặc cho quá khứ cắn nuốt lấy linh hồn.

April khẽ gọi, giọng như thoảng qua trong không khí:

- A Ly?

Từ Ly không phản ứng ngay, nhưng sau đó, cô hơi quay đầu lại, động tác cứng nhắc, như một con robot vừa mới được kích hoạt lại sau khi hết pin. Đôi mắt cô vô hồn, trống rỗng, như không nhận ra April đang ngồi trước mặt mình.

- A Ly?

April tiếp tục lên tiếng, giọng nói vừa lo lắng vừa nhẹ nhàng, như thể sợ chỉ cần một chút tiếng động lớn sẽ khiến Từ Ly tan vỡ.

Ánh Sao Hôm Nay Có Sáng Không? [ Huấn Văn ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ