Chương 11

32 3 3
                                    

Haerin nằm lặng lẽ trên giường bệnh, ánh sáng từ ô cửa sổ hắt vào, chiếu lên khuôn mặt gầy gò của em. Căn phòng bệnh trắng toát, lạnh lẽo, như chính tâm trạng của Haerin suốt cả tháng qua. Những tiếng tin nhắn vẫn vang lên trong điện thoại, nhưng em không dám mở, không dám trả lời. Lòng em trĩu nặng mỗi khi nhìn thấy tên Danielle hiện lên trên màn hình.



"Chị lo lắng cho mình vậy sao?" Haerin thầm nghĩ, ánh mắt hướng về khoảng không vô định. Suốt cả tháng trời, những tin nhắn và cuộc gọi của chị vẫn liên tục đến. Nhưng em lại chẳng đủ can đảm để hồi đáp. Không phải vì em không muốn, mà vì em sợ. Em sợ rằng một khi nghe giọng chị, mọi sự kiềm nén sẽ tan vỡ và em sẽ bộc lộ tất cả - từ căn bệnh quái ác đang dần hủy hoại em, cho đến tình cảm giấu kín bấy lâu nay.




Cả tháng trời trôi qua, Haerin tự giam mình trong sự im lặng, từ chối đối diện với Danielle, nhưng em biết, không thể trốn tránh mãi. Tình trạng của em ngày càng tồi tệ. Cơn mất thăng bằng đã trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày, những ký ức đôi khi mờ nhạt, những giấc ngủ chập chờn trong đau đớn. Thế nhưng, hôm nay em quyết định phải đối diện với sự thật. Dù không thể thay đổi thực tại, ít nhất, em còn có thể dành một ngày, một khoảnh khắc để gặp lại người mà em không thể quên.




"Chỉ một ngày thôi," Haerin tự nhủ, đôi mắt long lanh một chút hy vọng. Bệnh viện đã đồng ý cho em xuất viện tạm thời. Em sẽ gặp chị, sẽ mỉm cười như chưa từng có gì xảy ra. Và nếu may mắn, Danielle sẽ không nhận ra điều gì bất thường.



---


Sáng hôm ấy, Haerin khoác lên mình bộ quần áo bình thường, cảm thấy như mình đang trở lại là một học sinh trung học bình thường, dù mọi thứ đã thay đổi quá nhiều. Khi bước ra khỏi bệnh viện, không khí trong lành ngoài trời làm em cảm thấy như đã lâu rồi không được hít thở tự do. Bước đi trên con đường quen thuộc, mỗi bước chân là một sự gắng gượng để giữ thăng bằng.



Em quyết định sẽ không đến gặp Danielle ngay, mà sẽ đi dạo một vòng quanh khu phố nơi cả hai thường đi cùng nhau. Em bước chậm rãi qua những con đường, ký ức về những lần hai người trò chuyện, cười đùa cứ ùa về. Em dừng lại ở quán cà phê nhỏ nơi cả hai từng ngồi, nơi mà ánh mắt Danielle lấp lánh niềm vui mỗi khi nghe em kể về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.




“Chị có khỏe không?” Haerin tự hỏi, ánh mắt dõi theo những người qua lại. Em chưa sẵn sàng gặp chị, chưa sẵn sàng để đối diện với những câu hỏi mà em biết Danielle sẽ đặt ra. Nhưng em cũng biết rằng em không thể trốn tránh mãi. Cơn đau đang ngày một nhiều hơn, và thời gian thì cứ trôi đi không ngừng.



---



Buổi chiều, Haerin quyết định sẽ đến nhà Danielle. Em cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến việc sẽ đối diện với chị. Nhưng em không còn lựa chọn nào khác. Em không thể giữ mãi khoảng cách này.



Haerin đứng trước cửa nhà Danielle, lòng bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại, hít một hơi thật sâu. Cô nhấn chuông. Chỉ vài giây sau, cửa mở ra, và ánh mắt của Danielle hiện lên trước mặt em, đầy sự ngạc nhiên và lo lắng.



Daerin |  𝐇𝐢𝐝𝐝𝐞𝐧 𝐒𝐮𝐦𝐦𝐞𝐫Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ