Bữa cơm trưa hôm nay xuất hiện thêm sự hiện diện của Trí Mẫn khiến người bất ngờ, người thất vọng, tức giận.
-" Nè Mẫn, vậy là mày công khai yêu đương với anh ba rồi hả?". Chính Quốc bận rộn gắp thịt vô bát, miệng lanh chanh hỏi nó.
-" Sao lại gọi Mẫn là mày, sau này Mẫn là vợ của thằng ba, Quốc phải gọi là anh nhỏ nghe chưa?". Bà lớn vỗ vô đầu cậu út nhắc nhở.
-" Mẫn còn chưa lấy anh ba mà mẹ đã bênh rồi". Chính Quốc càu nhàu, phụng phịu bà lớn.
-" Mẫn ngoan ngoãn lại dễ thương chứ đâu có ham ăn, nghịch ngợm như mày đâu mà mẹ chẳng bênh". Doãn Kỳ không buồn nâng mắt lên nhìn, tay bận rộn gắp đồ ăn vô bát cho người yêu đang ngoan ngoãn ngồi bênh cạnh nhưng vẫn dư dả đâm chọt cậu út.
Này là anh trai cậu à? Bán hắn đi được không? Chính Quốc hậm hực, nghiến răng nghiến lợi gặm đùi gà như trút giận.-" Còn tên này! không về nhà đi. Cứ ăn thùng uống vại ở nhà tao như vậy hả?". Hắn sau khi vặn xong cậu út liền quay ra châm chọc thiếu gia áo hồng.
-" Bác gái cũng có đuổi tao đâu? Bạn bè với nhau cả mà ngại ngùng gì?". Kim Thạc Trân rung rung đùi, mặt dày khoe khoang, bá vai hắn hớn hở cười.
-" Ai bạn bè gì với mày". Hắn không tiếng động đẩy tay Thạc Trân xuống, phũ phàng một câu.
Chậc!Tên này bạn mình thiệt hả? Thạc Trân căm giận liếc nhìn, biết cãi không lại hắn liền tức giận giơ đũa giành con tôm với Chính Quốc. Chính Quốc mắt thấy con tôm mình tia sắp bị anh thò đũa tới liền vội vàng gắp vô bát, hai con người như trẻ con bậm môi, phồng má giành nhau miếng ăn.
Mạn Tuyết- người im lặng ngồi bên cạnh bà lớn từ nãy giờ, hướng mắt về phía hắn và em mà nhợt nhạt cười.-" Chúc mừng hai người nhé".
-" Cảm ơn cô Mạn Tuyết". Trí Mẫn nhoẻn miệng cười, hắn ngồi đó im lặng không nói câu gì, miệng nhếch lên cười nhẹ.
-" Mà bình thường chị đến nhà người khác chơi đều ở lại lâu thế hả?". Chính Quốc ăn xong con tôm, mắt chớp chớp nhìn Mạn Tuyết thắc mắc hỏi.
-" Đúng rồi, ba mẹ cô không lo lắng gì luôn hả?". Thạc Trân không giành được tôm liền buông đũa cũng tò mò hỏi với theo.
Mạn Tuyết lần đầu tiên trong đời bị người khác hỏi thẳng mang ý xua đuổi liền ngẩn ra, mặt mũi từ trắng bệch chuyển sang đỏ bừng vì xấu hổ, cô cắn chặt môi cố kìm nén cảm xúc lại, gượng gạo nở nụ cười hướng hai người đáp.
-" Em quên nói cho mọi người biết là ngày mai em sẽ quay lại Pháp".
-" À, hóa ra là vậy. Chị nên trở về sớm đi, một thân con gái ở ngoài như vậy cha mẹ sẽ lo lắng lắm đó". Chính Quốc gật gù, miệng chệu chạo nhai đồ ăn.
Doãn Kỳ nhìn hai tên mồm mép tép nhẩy nói huỵch toẹt không ý tứ khiến con nhà người ta trắng bệch mặt mũi vì mất mặt mà khóe môi không nhịn được ý cười. Dù Mạn Tuyết thân gái yếu đuối nhưng những việc cô làm khiến hắn không hài lòng, sự thương hại dù chỉ một chút cũng không muốn cho, thấy Chính Quốc cùng Thạc Trân hỏi khiến cô xấu mặt cũng không buồn mở miệng giải vây, ngược lại còn ngồi đó xem trò vui.

BẠN ĐANG ĐỌC
Siêu quậy nhà bá hộ Mẫn
Fanfic" Mặc dù cậu cọc cằn, xấu tính nhưng em rất thương cậu. Vậy cậu có thương em không?" " Ừ. Cọc cằn, xấu tính này thương em".