Chương 397: Không Có Tiền Đồ

6 0 0
                                    

Một cái 50.000 tích phân, một lần mua đứt.

Một cái 5.000 tích phân, mặc dù nghe có vẻ nhỏ nhưng đó là mức trả cho mỗi lần sử dụng và giá cả còn phải được điều chỉnh bất cứ lúc nào. Ai biết được rốt cuộc sẽ sử dụng bao nhiêu lần? Khi nghe cái này, liền biết đó là một cái hố lớn...

Quý Dữu mở to mắt, há miệng, hai tay run rẩy...

Hồi lâu.

Quý Dữu chợt ôm đầu gối khóc lóc thảm thiết, vừa rên rỉ vừa hét lên: "Làm người thật không có ý nghĩa, tôi không muốn sống nữa."

Mục Kiếm Linh: "..."

Bác sĩ La: "..."

Trưởng phòng Vương: "..."

Quý Dữu càng nghĩ càng buồn bực, cô dứt khoát dựa vào chân bàn bên cạnh, vuốt đầu: "Thật sự là không có ý nghĩa... không có ý nghĩa... không có ý nghĩa a."

Mục Kiếm Linh trên trán nổi gân xanh: “Đồ khốn kiếp, đứng dậy cho tôi! Em bày khuôn mặt xúi quẩy này ra cho ai xem hả? Tôi nói cho em biết, hôm nay dù em có khóc một thùng nước mắt, giá cũng sẽ không giảm một xu.”

Quý Dữu: "......."

Sắc mặt Quý Dữu đột nhiên thay đổi, vẻ tuyệt vọng trong mắt càng trở nên nặng nề hơn: "Làm người thật không có ý nghĩa! Thật sự rất không có ý nghĩa, cái gì cũng cần có tiền, cái gì cũng dựa vào tiền........ không có giá trị, thế giới này không có giá trị, không có giá trị a........"

Cái quái gì vậy?

Còn làm người không có ý nghĩa, thế giới này không có giá trị sao?

Mục Kiếm Linh nghe vậy, lúc đầu cũng không tức giận, bây giờ lại có chút tức giận, mở miệng mắng: "Không có giá trị, vậy thì nhanh chóng cút khỏi đây cho tôi. Tôi không muốn thấy bộ mặt xui xẻo ủ rủ của em nữa, đừng ở đây làm chướng mắt."
Quý Dữu há miệng, không khỏi sờ sờ gò má của mình, nói: "Cô......cô giáo..... miệng không cần độc như vậy a?" Cô cảm thấy dáng vẻ của mình cũng rất đáng yêu nha nơi nào xui xẻo chứ?

Lúc này, bác sĩ La nở nụ cười nói: “Bạn học Quý Dữu, mua bán đều là tự nguyện. Cô Mục và tôi cũng không ép buộc em mua. Nếu em thực sự không muốn, em có thể  không cần mua cũng được."

Nghe thì có vẻ giống ngôn ngữ của con người nhưng đơn giản nếu dịch thì ý tứ chẳng phải là 'thích thì mua, không thích thì lăn' sao?

Sắc mặt Quý Dữu cứng ngắc, cô muốn ôm đầu khóc, nhưng vẫn cố gắng giải thích: “Bác sĩ La... Em nhất định muốn mua nha, nhưng... trong người em không có tiền, em không có đủ tự tin."

"Phụt..." Bác sĩ La cười khúc khích, nói: "Chúng tôi chỉ tính tích phân chứ không tính điểm tín dụng a. Gần đây, trường đã sửa đổi một chút nội quy. Để khuyến khích học sinh chăm chỉ hơn để kiếm tích phân, việc sử dụng điểm tín dụng đã bị giảm. Các lĩnh vực như tắm thuốc, thuê phòng tập, máy móc, v.v. chỉ có thể đổi bằng tích phân.”

Quý Dữu: "......."

Quý Dữu liếc mắt nhìn giáo viên Mục Kiếm Linh, thấy bộ dạng khó chơi của cô ấy, biết muốn cò kè mặc cả, là cô không có cách nào có thể làm được với giáo viên Mục Kiếm Linh. Vì vậy, đem tâm tư đặt trên người bác sĩ La, dự định tập trung đánh bại cô ấy.

[ Edit ] Phần 2-Tinh Tế : Nữ Vương Đồng Nát.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ