03. trần anh khoa.

411 80 6
                                        

Thông tin bài viết tuyển trợ lý của đạo diễn Neko Lê giống như ánh sáng cuối đường hầm của Trần Anh Khoa. Dành nguyên một đêm thức trắng để hoàn tất bộ hồ sơ ứng tuyển trợ lý cho vị đạo diễn họ Lê, sử dụng những kinh nghiệm mình từng có trong showbiz ở thế giới của chính mình áp vào thế giới này. Anh Khoa không quá tin rằng mình có thể đạt được như những gì mình ước vọng, chỉ mong ông trời giúp đỡ mình tìm đường về nhà dễ dàng hơn một chút. Khi ấn nút gửi CV, đồng hồ vừa nhảy sang năm giờ sáng.

Vươn người giãn cơ sau một đêm ngồi lì trong quán net, buồn ngủ quá, nhưng nghĩ đến đồng lương cứu sống mình từng ngày ở đây, Anh Khoa chỉ cho phép mình nghỉ ngơi một chút. Bữa nay ở công trình kia không làm việc, cậu có thời gian rảnh hơn, để thân thể có thể giãn cơ một chút. Phụ hai ông bà bán hàng kiêm chân chạy giao hàng, Anh Khoa chẳng nề hà khó khăn, chạy tới chạy lui hết một ngày.

Tản bộ lang thang trên con đường từng quen thuộc với mình, ngắm nhìn dòng người đông đúc qua lại. Dù ở thế giới nào, nơi này vẫn luôn nhộn nhịp như thế, thiếu đi một Trần Anh Khoa có vấn đề gì đâu. Đôi chân rảo bước khắp nơi, bỗng chốc bắt gặp tấm áp phích quen thuộc được treo trước cửa nhà hát.

Buổi hòa nhạc của nghệ sĩ dương cầm Nguyễn Huỳnh Sơn.

Lần đầu tiên nhìn thấy tấm áp phích ấy khi đứng trên xe bus, lần này lại thấy thêm một lần nữa. Cậu công nhận rằng, ở bất kì một vai trò nào, ca sĩ hay nghệ sĩ dương cầm, Huỳnh Sơn vẫn luôn tỏa sáng một cách riêng. Ngắm nhìn chàng nghệ sĩ trong tấm hình đang lướt những ngón tay trên từng phím đàn, biểu cảm hòa cùng từng nốt nhạc sao xao xuyến đến thế. Huỳnh Sơn ở thế giới này yêu piano đến thế, không giống Soobin ở thế giới của mình từng ghét piano.

Trong trí nhớ của Anh Khoa, có một khoảng thời gian Soobin không chạm đến cây đàn dương cầm. Soobin nói mình ghét cay ghét đắng cây đàn piano, thậm chí chẳng hề muốn chơi lại một chút nào. Lần đầu tiên Anh Khoa thấy Soobin chơi đàn piano khi qua Hàn thi Ngôi Sao Việt, cậu vẫn nhớ mình trầm trồ thế nào khi nghe những tiếng đàn được phát ra, đôi mắt chẳng thể rời những ngón tay đang lướt trên phím đàn. Một bản nhạc cổ điển quen thuộc nhưng trong mắt Khoa lại được nâng cấp lên một tầm cao mới.

"Bạn chơi piano đỉnh thế!"

"Có học qua."

"Bữa nào chỉ tui với được không?"

"..."

Soobin không đáp, cũng không nói gì thêm. Cậu đã nghĩ mình làm gì sai trái hoặc thái độ của mình không phù hợp với Soobin khi nghe bạn trả lời mình một cách cụt lủn, thậm chí còn có ý định chạy đi xin lỗi người ta. Nhưng ngay khi thấy Soobin đứng trước cây đàn dương cầm, bàn tay muốn chạm lên phím đàn lại rút về, khuôn mặt chẳng có gì thích thú, thậm chí lại có nét bực dọc. Cậu trai hai mươi tuổi không hiểu chuyện gì, chỉ đứng cách xa quan sát. Soobin chắc không thích dương cầm đến thế.

Mãi sau này Khoa nghe được câu chuyện từ một người bạn quen của cả hai, cậu mới biết được một Soobin từng yêu cây đàn dương cầm nhiều đến mức nào. Chỉ cần nghe lời người bạn đó kể, Khoa đã có thể tưởng tượng ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt hạnh phúc khi nghe những âm thanh được tạo ra từ những ngón tay lên xuống từng phím đàn. Một cậu nhóc Huỳnh Sơn yêu piano cuối cùng đẩy nó ra xa cuộc đời mình. Người bạn đó nói Soobin không theo học piano ở nhạc viện nữa do ảnh hưởng chuyện gia đình.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Nov 14, 2024 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

sơnkhoa. một nơi chẳng có taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ