Trong phòng giam tăm tối,chỉ có vài ánh nền mờ ảo le lói,chiếu lên thân ảnh của Trác Dực Thần,cơ thể thiếu niên nhỏ bé,lúc bấy giờ đã bị tàn phá nặng nề,quần áo trên người đã hoàn toàn không còn nguyên vẹn.
Trác Dực Thần bị không khí lạnh lẽo xung quanh làm cho mơ màng tỉnh giấc,y co rúm người,ôm lấy thân thể nhỏ bé,đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm về khoảng không vô định phía trước,không một ánh sáng,không một bóng người,và không có bất kỳ một âm thanh nào khác...ngoại trừ hơi thở yếu ớt của y phát ra.
Trớ trêu làm sao,lần này tỉnh lại y không những không quên,mà còn nhớ rõ từng chút một,nhớ những lời sỉ nhục của Ly Luân,nhớ những lần bị chà đạp đau tận tâm can,và nhớ đôi mắt đầy sự tuyệt tình của hắn.
Nước mắt lăn dài ra khỏi khóe mi,con tim bị tổn thương,đau đến không thở được,chỉ có thể tự hỏi ông trời...rốt cuộc mình đã làm gì sai.
Nhớ lại năm đó,dù từ khi rất nhỏ đã không còn cha mẹ,nhưng chưa bao giờ y cảm thấy tủi thân,vì y đã được lớn lên trong vòng tay của huynh trưởng,được chăm sóc,được yêu thương,được chở che như một món báu vật đầy trân quý.
Lúc đó,Trác Dực Hiên hay nói y sau này lớn lên,nhất định sẽ trở thành một nam tử hán,đại trượng phu,giúp người giúp đời,là một người được cả thiên hạ tôn trọng sùng bái...vậy mà nay có ai ngờ,tiểu thiếu gia như ánh dương chói lọi ngày đó,giờ đã thành một tên què quặt,một kẻ tật nguyền,một món đồ bị người ta mặc sức chơi đùa,khi đáp ứng xong dục vọng của kẻ khác,sẽ bị ném về nơi ngục tù tối tăm,cơ thể còn kinh tởm hơn cả một con giun dơ bẩn nằm sâu dưới bùn đất.
Trác Dực Thần muốn trách ông trời,muốn trách Ly Luân...nhưng ngẫm nghĩ lại thì bản thân mình mới là đáng trách nhất,chỉ vì một phút ngu mụi,lầm tin vào thứ gọi là tình yêu ngọt ngào,để rồi cả cuộc đời rơi vào bi kịch tăm tối,bị giam giữ dưới hố sâu vạn trượng,làm cách nào cũng không thoát được ra ngoài.
Mà Trác Dực Hiên là ca ca của y,cũng vì muốn bảo toàn cái gọi là " sự trong sạch " cho y ngày đó,mà mãi mãi rời khỏi thế gian này,mãi mãi chìm vào bóng đêm vô tận,càng nghĩ đến điều đó,y càng cảm thấy trái tim giống như bị kẻ khác tàn nhẫn xé rách,đau...quá đau.
Rõ ràng ca ca sinh ra đã được định là nhân tài hiếm gặp,là người được cả thiên hạ kính trọng,vậy cớ sao lại phải mang theo uất ức mà chết đi như vậy chứ ?
Trác Dực Thần khóc đến nghẹn ngào,hít thở càng trở nên khó khăn,bỗng nhiên lúc này trong đầu lại hiện ra hình ảnh của một người,huynh ấy mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt,mỗi khi xuất hiện đều nở nụ cười dịu dàng nhất,người đó đã cùng y băng qua nhiều nẻo đường,đưa y đến những nơi mà y chưa từng đến,chọc cho y cười mỗi khi y cảm thấy cô đơn nhất.
Đó là khoảng thời gian mà y như được sống trong một giấc mơ tuyệt đẹp,được cảm nhận cái gọi là mối tình đầu tiên trong đời,sau đó từ từ đưa y chìm sâu vào tình yêu vô tận đó,đến khi giật mình tỉnh lại,mới biết tất cả chỉ là một vở kịch lừa dối.
Hình ảnh người đó vẫn loanh quanh trong đầu,Trác Dực Thần chợt sinh ra ảo giác,thấy ai đó đang nắm tay mình.
Huynh ấy tự xưng mình không có tên,nên mới nhờ y đặt cho,chỉ là một cái tên bình thường không một chút hoa mỹ,lại khiến huynh ấy vui vẻ lặp lại nhiều lần.

BẠN ĐANG ĐỌC
[ Luân Trác ] Người Ta Yêu Mộ Đang Xanh Cỏ - Đại Mộng Quy Ly.
General FictionNhân vật chính : Ly Luân x Trác Dực Thần. Câu chuyện kể về một kiếp đau thương của Trác Dực Thần - một đời hối tiếc của Ly Luân. Đây là thế giới riêng của Luân Trác,chỉ mượn bối cảnh của Đại Mộng Quy Ly. Lưu ý : Truyện rất Ngược,BE.