5

150 15 0
                                    

Anh Khoa về đến nhà, phát hiện Hoàng Sơn không có ở phòng khách.

Cậu cũng không vội tìm anh, đặt cặp xuống rồi đeo tạp dề đi vào phòng bếp. Lúc nấu cơm cậu suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy bác sĩ Thuận nói rất có lý, mình mang bực bội trong người cũng không giải quyết được gì.

"Sơn, ăn tối thôi." Cậu vẫn như thường ngày trộn thuốc vào thức ăn, không nhanh không chậm cởi tạp dề ra rồi bày thức ăn lên bàn. Sơn ở phía đối diện ngồi yên nhưng cậu lại chậm chạp không cầm đũa lên.

"Sơn ơi, em có mấy lời muốn nói với anh."

"Chuyện gì?" Anh lập tức để đũa xuống, cậu lại cầm đũa lên bắt đầu gắp thức ăn.

"Chúng ta sống chung với nhau lâu như vậy rồi, anh có ý kiến gì với em không?"

"Sao đột nhiên lại hỏi vậy? Tin trong mắt anh cái gì cũng tốt." Anh ngồi phía đối diện cười rất thỏa mãn.

"Chẳng lẽ anh không có một chút bất mãn nào với em sao?"

Cho dù có cũng chìm ngập trong tình yêu anh dành cho em rồi."

Những lời này nếu ba năm trước bản thân nghe được nhất định cậu sẽ đỏ mặt nhào vào trong ngực của Hoàng Sơn , nhưng bọn họ bên nhau rất lâu rồi, mọi lời ngon tiếng ngọt đối với cậu mà nói đều thành thói quen cả, hơn nữa đây không phải là câu trả lời mà cậu mong muốn.

Làm sao biết một chút bất mãn cũng không có chứ, Sơn trả lời như vậy chỉ có thể nói rằng anh vẫn đang đắm chìm trong mù quáng của tình yêu, mà Khoa đã nhấc chân bước vào thực tế rồi.

"Nhưng em có chút bất mãn muốn nói với anh." Khoa buông đũa xuống.

Sơn đưa mắt nhìn Khoa nghiêm túc chuẩn bị lắng nghe.

"Anh... em cảm thấy có lúc anh thật sự không có cá tính, cứ vậy thì rất nhiều chuyện sẽ mất đi thú vị." Cậu sắp xếp từ ngữ đến nửa ngày mới cố gắng nói ra mấy lời nghe khéo léo lại đơn giản dễ hiểu.

Tin, em còn bực chuyện ở khu vui chơi sao?" Anh thận trọng hỏi.

"Không chỉ ở khu vui chơi, thật ra còn rất nhiều chuyện giống vậy, nếu không có ai cùng suy nghĩ với em, một bên giúp đỡ, em sẽ tích tụ trong thời gian dài, sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Anh hơi kinh ngạc, nhưng những lời cậu cũng không nằm ngoài suy đoán của anh. Anh không phải khúc gỗ, nguyên nhân Tin tức giận anh đã ý thức được từ lâu, nhưng muốn thay đổi tính cách không phải là chuyện dễ dàng, huống chi anh đã có thói quen mọi chuyện đều theo Khoa cả . Chỉ là đối phương cũng không thường xuyên giận anh vì chuyện này, nên Sơn cho là mình không thay đổi cũng không có gì đáng ngại. Nhưng nếu Tin đã nói ra thì chứng tỏ anh thật sự cần nhìn thẳng vào vấn đề.

"Xin lỗi, tính cách của anh khiến em có chút nhàm chán thì phải."

Hoàng Sơn, còn có anh luôn có thói quen vui vẻ nói xin lỗi cũng nên sửa một chút là được, nếu cảm thấy mình không sai cũng không cần nói xin lỗi. Thật ra thì em... có lúc anh cứ nhận sai em sẽ tức giận hơn." Cậu nhìn thẳng vào mắt anh .

"Anh biết rồi, Tin , em nói hết tất cả đi, anh sẽ sửa."

Đối mặt với thái độ thành khẩn của Sơn , ban đầu cậu có rất nhiều điều muốn nói, bây giờ đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.

ĐỒNG BỌNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ