Chap 182: Không thể nào làm được tự nhiên

20 1 0
                                        

"Tôi không biết vì sao TaeHyung không đuổi theo cô..... Nhưng tôi và TaeHyung không phải như cô nghĩ đâu, đó chỉ là cái ôm chào tạm biệt......... Bởi vì tôi định rời khỏi Los Angeles, sau này sẽ không trở lại nữa....... Lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, càng làm cho tôi học được cách biết quý trọng, tôi nghĩ, chờ sau khi vết thương khỏi hẳn, tôi sẽ theo ba mẹ định cư ở Pháp.........."

"Hye Jin, cô và TaeHyung nhất định phải hạnh phúc đó, tôi sẽ âm thầm chúc phúc cho hai người. . . . . ."

. . . . . .

Rời khỏi bệnh viện, trong đầu Hye Jin cứ quanh quẩn lời nói của JiEun.

Dạo bước ở trên đường, Hye Jin buồn bã nhìn dòng người tới lui trước mặt.

Bỗng dưng, cô ngồi xuống trên một băng ghế ở ven đường.

Dựa vào thành ghế, đôi mắt ảm đạm của cô sững sờ nhìn tới phía trước.

Cô rốt cuộc đã hiểu được nguyên nhân khiến anh thất vọng, bởi vì cùng một tình huống, cô và JiEun lại lựa chọn khác nhau.......

JiEun lựa chọn tin anh, kết quả thành công giải cứu ba mẹ cô, mà cô là vợ anh, lại không tin tưởng anh, cuối cùng dẫn đến kết quả không thể cứu vãn được.......

Cô biết anh không còn muốn nghe sự giải thích của cô, anh đã nói rõ ràng hết ngay lúc đó.

'Hye Jin, em không làm được. . . . . .'

'Hye Jin, tình yêu em dành cho anh là như vậy sao?'

'Hye Jin, có lẽ ngay từ đầu anh không nên nuông chiều em như vậy......'

'Bởi vì em không đáng được đồng tình. . . . . .'

Tất cả những lời nói của anh ngày hôm qua khắc thật sâu trong đầu cô, dần dần, những lời nói đó giống như những chiếc gai sắc nhọn quấn quanh tim cô, làm cô mỗi lần nhớ đến toàn tâm lại đau đớn........

"Hye Jin! !"

"Két" Tiếng thắng xe của một chiếc xe thể thao đắt tiền dừng lại trước mặt Hye Jin.

Hye Jin chợt ngước mắt, sững sờ nhìn Robert đi về phía cô.

"Sao em lại ngồi một mình ở đây?"

Hye Jin đứng dậy khỏi ghế, "Em mới từ bệnh viện về, tài xế vẫn chưa tới đón em, em ngồi ở đây đợi một lát."

Robert quan tâm nói, "Tài xế nhà các người làm việc kiểu gì vậy? Trời sắp mưa rồi, còn để em ngồi ở đây chờ, đi thôi, anh đưa em về."

"Không cần đâu, tài xế sẽ tới ngay thôi, anh tới bệnh viện thăm JiEun đi!" Muốn đến bệnh viện phải đi qua con đường này, Robert xuất hiện ở chỗ này, dĩ nhiên là vì đến thăm JiEun.

Robert kiên trì nói, "Không được, sắc mặt em nhìn rất không tốt, anh đưa em về nhà trước, chuyện đi thăm JiEun cũng không vội!"

Thấy sắc trời dần tối, mưa to cũng ùn ùn kéo tới, Hye Jin đành phải gật đầu, "Vậy được rồi. . . . . . Cám ơn anh."

Thật ra thì hôm nay cô ra ngoài căn bản không thông báo với tài xế, cô ngồi tắc xi tới bệnh viện.

[ Chuyển Ver - TaeHyung ] Tổng giám đốc xin anh nhẹ một chút !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ