- Tiểu thư Bảo Hân mắc phải căn bệnh viêm màng não giai đoạn 2 – bác sĩ lắc đầu nói
- Căn bệnh này phát tán rất nhanh, cần phải điều trị sớm nếu không e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng – bác sĩ tiếp tục giải thích
- Cảm ơn bác sĩ – ông Cường nói trong đau đớn
Thư nghe tin ngồi bẹp xuống nền. hạnh phúc chưa đến với nó được bao lâu mà nó lại xảy ra chuyện như thế này
~~ Tại phòng hồi sức~~
Nó đã tình dậy sau cơn hôn mê, bên cạnh nó lúc này là Thư, ba nó đã đi mua chút cháo cho nó
- Thư tao bị sao vậy, sao tao lại ở nơi này? – Nó nheo mắt hỏi Thư
- Mày bị ngất, tao đưa mày tới đây. Bác sĩ bảo mày bị...
- Tạo bị gì?
- Mày bị...viêm màng não, bởi vậy mày mới cảm thấy đau đầu
- Ra là vậy – Nó đau đớn. Quốc Huy biết chuyện này chưa? – Đến giờ phút này nó vẫn nghĩ đến hắn
- Chưa, tao chưa kịp nói
- Mà đứng nói, tao sẽ làm Huy hận tao, chán ghét và quên tao đi – Nó nói với hai hàng nước mắt lăn dài
- Sao mày phải làm vậy, mày sẽ rất đau khổ - Thư nhìn nó với ánh mắt chua xót
- Thư, mày giúp tao lần này thôi. Tao không muốn Huy vì tao mà phải đau khổ, lỡ tao xảy ra chuyện gì thì....
- Mày nghĩ điên khùng gì vậy, không sao đâu. Tao sẽ giúp mày mà! – Thư đành chìu ý nó
Nó ôm Thư vào lòng, cũng may bên cạnh nó lúc này có Thư để chia sẽ niềm đau với nó. Nó cảm thấy thật bình yên... Ba nó cũng đã mang cháo lên
- Ăn đi cho lại sức con! – Ba chua xót nhìn đứa con gái bé bỏng của mình trong trang phục bệnh nhân
- Dạ! – Nó cười và gắng nuốt hết bát cháo ba mang lên để ba yên lòng
- Thư, mai xin cho tao ngĩ nha, cứ nói tao có chuyện là được rồi
- Ừ , thôi tao về đây . Thưa bác con về - Thư cúi đầu lễ phép thưa
Chiều hôm đó nó cũng được phép về nhà, bác sĩ dặn là tạm thời phải uống thuốc để giảm cơn đau đầu
Thứ 2 đầu tuần, ngày đẹp trời với tất cả mọi người chỉ trừ mỗi nó. Nghe tin hôm nay nó nghĩ học trong lòng hắn lo lắng vô bờ bến. rõ ràng hôm qua vẫn còn manh khỏe mà, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Chỗ ngồi đã vắng bóng một người, hắn trống vắng trong lòng. Tan học, việc đầu tiên hắn làm là nhấc máy gọi cho nó
- Em có chuyện gì sao không đi học?
[ Hôm qua mệt quá em ngủ nướng nên dậy muốn. hì hì ]
- Em thật là, cứ làm anh lo chết được, ngủ riết rồi thành heo đấy!
[ Không đời nào đâu]
- Mai anh đến đón em, lo ngủ dậy sớm đi cô nương
[ Tuân lên ông xã... Bye anh]
Nghe nó nói thế hắn cũng yên lòng nhưng một điều mà hắn đâu biết được ở bên kia nó đang rất đau đớn nhưng phải cố gắng cười thật tươi...
~~~
Sáng hôm sau, quả thật cả hắn và nó đều rất đúng giờ. Hôm nay nó có đánh tí phấn hồng để làm cho gương mặt tươi tắn hơn
- Trong em vậy mà kêu có chuyện – Hắn thấy nó hồng hào khỏe mạnh là yên tâm rồi ( cái đó tự tạo thôi ông anh à!! )
- Em khỏe lắm á hì ^^ - Nó cười híp cả mắt
Trên con đường đến trường, nó bảo hắn ghé qua cánh đồng thường xuân 1 lát, nhớ lại những kĩ niệm khi xưa...
--- Tại nhà nó ---
- Dạ, con chào chú ạ!! – Một người thanh niên điển trai, gương mặt thanh tú, ăn mặc sang trọng lễ phép chào hỏi ông Cường-ba nó
- Chào con, trông con trưởng thành ra đấy! – ông Cường dường như rất niềm nở, vui mừng chào đón người thanh niên trước mặt
- Hân đâu rồi chú? – Anh ta nhắc đến Bảo Hân
- Con bé đến trường rồi con
- Dạ, vậy lát nữa con sẽ đến đón Hân về!
Cuộc trò chuyện giữa 2 người rất vui vẻ, hòa thuận. Liệu sự xuất hiện của anh chàng này có ảnh hưởng gì đến tình cảm giữa nó và hắn? Và cuối cùng anh chàng này đến từ phương nào??
BẠN ĐANG ĐỌC
Khi Hoàng Tử Băng Yêu Công Chúa Tuyết
Lãng mạnGTNV: Nó: Phạm Trương Bảo Hân 17t , cô công chúa duy nhất của tập đoàn trang sức Phạm Trưởng lớn nhất thế giới. Hòa đồng nhưng ai chọc giận sẽ biến thành tảng băng lanh lẽo Đinh Lê Anh Thư 17t, bạn thân của nó Hắn: Hoàng Lê Quốc Huy, người thừa kế...