Chương 27 :

212 8 1
                                    

Đăng Quân và Đan Linh mở cửa bước vào căn nhà tối om phảng phất mùi rượu lần mò bật công tắc đèn lên.

"Sao mẹ lại ngồi đó uống rượu một mình còn không bật đèn lên nữa. Sức khỏe mẹ không tốt không nên uống nhiều." Đan Linh ngăn lại ly rượu đắng chát dần đưa lên môi Đồng Hiểu Hiểu, ngồi xuống một bên sô pha. Đăng Quân cũng ngồi xuống bên cạnh.

Sao nhà lại vắng tanh thế này.

"Ba và Tâm Tâm đâu? Ở nhà xảy ra chuyện gì rồi phải không mẹ.?"

"Đan Tâm ngủ, ba con.... ....." Đồng Hiểu Hiểu xua tay không muốn nhắc tới.

"Ba làm sao có phải cãi nhau với Tâm Tâm không?" Giấy không bọc được lửa sớm muộn gì hai đứa con bà cũng biết.

Vậy thì biết sớm một chút. Đồng Hiểu Hiểu kể lại đầu đuôi câu chuyện, một chữ cũng không bỏ sót.

"Mẹ ném ba hai đứa ra khỏi nhà rồi. Từ nay cho tới khi về Hồ Chí Minh đừng ai nhắc tới kẻ vô lương tâm đó với mẹ." Đăng Quân đứng dậy khỏi sô pha tính đi lên lầu.

"Con đi đâu?"

"Anh đi đâu?" Cả Đồng Hiểu Hiểu và Đan Linh cùng đồng thanh.

"Con đi tìm Tâm Tâm, mấy năm qua chẳng nói với ai một lời nào, tổn thương cũng chỉ biết tự gánh chịu. Con phải đánh cho Tâm Tâm một trận cho Tâm Tâm tỉnh ra."

"Không cần con đánh Đan Tâm cũng tỉnh rồi, nó điện cho Lâm Thiên Vũ khóc hết cả nước mắt."

Lại là Lâm Thiên Vũ, Tâm Tâm bảo bối có chuyện không nói với hắn lại đi nói với Lâm Thiên Vũ.

"Cái gì cũng Lâm Thiên Vũ, Tâm Tâm quá ỷ lại vào anh ta."

"Ỷ lại vào cậu ta cũng là chuyện bình thường, con thử sống mấy năm không có tình thương thử xem con có ỷ lại vào người quan tam đến mình hay không. Tối rồi hai đứa cũng đi ngủ đi, mẹ cũng phải ngủ." Đồng Hiểu Hiểu bước đi loạn choạng, tửu lượng của bà không được tốt lắm tùy tiện uống mấy li cũng có thể say.

Đan Linh thở dài đứng dậy đi ngủ, đối với ba cô không chỉ có thất vọng.

"Anh cũng đi ngủ đi, đừng để ý tới chuyện chị không nói với anh. Chị cũng chỉ lo chúng ta ghét ba mà thôi, tuy chị không có tình thương của ba nhưng vẫn muốn chúng ta sống có đầy đủ tình thương của ba lẫn mẹ. Đừng oán hận ba, dù giả vờ cũng phải vui vẻ đừng để khổ tâm, lo lắng của chị tan thành bọt biển." Hắn hiểu những gì Đan Linh nói nhưng nói thì dễ còn làm lại rất khó khăn, hắn không có đủ lòng tin là mình làm được.

Đêm ba mươi tết.

Đan Tâm và Lâm Thiên Vũ đặt ghế ngồi trên sân thượng chờ xem bán pháo hoa. Ở dưới nhà Đồng Hiểu Hiểu, Đăng Quân và Đan Linh đang tất bật chuẩn bị cúng giao thừa.

"Thiên Vũ, trước đay năm mới anh thường làm những gì?"

"Ừm.... cũng không có gì đặc sắc. Cùng gia đình ăn bữa cơm tất niên, đi chúc tết, cùng bạn bè đi du lịch đây đó giết thời gian, anh cũng không hào hứng cho lắm." Nếu năm nào mà cũng như vậy thì thật là chán, tết của trẻ nhỏ bao giờ cũng vui hơn người lớn.

Hồn Ma Đáng Yêu Đẹp Trai, Em Yêu AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ