Chap 14:

1.7K 121 2
                                    

Chiều hôm đó, Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên đến club âm nhạc của trường. Chí Hoành đã đang ở đó cùng vài người học nhảy. Dance là thứ Thiên Tỉ yêu thích. Nhưng cũng 1 thời gian rồi cậu chưa tập luyện. Giờ nghe thấy tiếng nhạc khá kích thích.
- Chí Hoành nhảy rất tốt đó.
Vương Nguyên thấy Thiên Tỉ chăm chú nhìn nên có chút hiểu nhầm.
- cũng được.
Buông ra 2 chữ lạnh lùng rồi Thiên Tỉ ngồi 1 góc. Vương Nguyên đến chỗ mọi người.
Tiếng nhạc dừng lại, mọi người lấy khăn và nước uống. Ai lấy cũng đã mồ hôi ướt hết người. Sau khi nghỉ ngơi 1 lát, mọi người bắt đầu bàn bạc.
- chúng ta sẽ hát bài gì đây?
Chí Hoành cất tiếng hỏi.
- khi tình yêu thành dĩ vãng.
Vương Nguyên như đã có dự tính từ trước.
- sao lại là bài đó?
- khá nhẹ nhàng và cảm động. Dễ đi vào lòng người.
- nhưng nó chịu ảnh hưởng khá nhiều từ bộ kinh kịch, bi thương lắm.
- vậy mới tốt. Vì kết quả lần này là do học sinh tự bình chọn. Càng lấy được lòng họ càng tốt.
Mọi người gật gù.
- vậy chúng ta luyện luôn chứ.
Vương Nguyên gật đầu rồi đứng lên, cùng Chí Hoành ra chỗ mic để bắt đầu hát.
Tiếng hát trong và cao vút của Vương Nguyên cùng giọng hát thanh pha nét hơi trầm của Chí Hoành làm mọi người ngây ngất. Thiên Tỉ chỉ ngồi 1 bên, chăm chú nhìn 2 người họ. Nhìn Chí Hoành say sưa trong từng câu hát Thiên Tỉ cảm thấy thật tốt. Tốt nhất là cuộc sống của cậu ấy cứ như vậy. Gặp cậu chính là sai lầm lớn nhất cuộc đời cậu ấy.

"- ba ơi! Đừng đánh nữa. Con sai rồi. Xin ba tha cho cậu ấy...ba ơi! Đừng đánh nữa..."
Những hình ảnh trong căn phòng đêm hôm đó hiện về. Thiên Tỉ vô thức nắm chặt mép ghế, ánh mắt đầy chua xót, cậu khẽ cắm môi đẻt kìm chế lại cảm xúc. Cậu chưa có cơ hội nói với Chí Hoành 1 tiếng "xin lỗi".
Chí Hoành và Vương Nguyên kết thúc bài hát.
- hôm đó cứ vậy là ổn rồi.
Vương Nguyên nói.
- còn phần thi kiến thức của Thiên Tỉ ko lo sao? Tớ không chắc vào tác phẩm của tớ đâu.
- yên tâm. Sẽ cho cậu thấy khả năng của Thiên Thiên vào hôm đó.
Vừa nói vừa quay ra Thiên Tỉ. Thấy sắc mặt Thiên Tỉ không tốt lắm Vương Nguyên chạy ra.
- cậu sao vậy? Mệt à?
Thiên Tỉ hơi giật mình rồi khẽ lắc đầu không nói gì.
- Vương Nguyên, thầy phụ trách gọi club mình nên phòng thầy kìa, hình như về tiết mục mở màn hôm ấy.
Ở ngoài cửa 1 cậu học sinh gọi Vương Nguyên.
- biết rồi, tớ ra ngay đây.
Rồi cậu quay lại Thiên Tỉ.
- cậu đợi tớ 1 lát nha.
- ừm.
Vương Nguyên bước đi. Trong lòng cậu thấy rõ là Thiên Tỉ đang có chuyện không vui gì đó.
- Thiên Tỉ sao vậy?
Chí Hoành bỗng nhiên hỏi.
- tớ không biết. Lát hỏi.

Do là buổi thi giữa các trường lại được tổ chức tại trường nên thầy phụ trách yêu cầu khá nhiều. Ngồi lâu quá Chí Hoành phải xin ra ngoài, ra rồi mãi mới thấy vào. Sau khi mọi người họp xong cũng đã muộn nên mọi người đi về. Cả đoạn đường Vương Nguyên luôn hỏi có chuyện gì. Thiên Tỉ chỉ nói không sao.
- Chí Hoành...cậu quen lâu chưa?
Thiên Tỉ bỗng nhiên hỏi.
- khi tớ vào ngành giải trí thì quen. Trước cậu ấy hơi trầm 1 chút. Giờ thì lắm mồm ngang tớ rồi.
- cậu ấy sống với ai vậy?
- cậu...biết gì về cậu ấy sao?
Bình thường tuổi này ai chẳng sống với bố mẹ. Thiên Tỉ hỏi vậy chắc chắn biết gì đó.
- không có.
Thiên Tỉ vội chối.
- cậu nhìn Hoành Hoành rất lạ. Cậu ấy cũng vậy. Hôm nay còn hỏi tớ bố mẹ cậu là ai.
Thiên Tỉ giật mình. "Cậu ấy biết gì rồi sao?"
- vậy...vậy cậu bảo sao?
- tớ kêu không biết.
Thực sự thì Vương Nguyên không biết. Thiên Tỉ im lặng không nói gì nữa.

[Khải Thiên Nguyên] Đau ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ