Phần 10: Cố hương.

4.6K 338 1
                                    


HEARTLESS

Chap 10: Cố hương

Mùa xuân năm nay bên Pháp lại ấm áp kì lạ. Một mình đi trên đoạn đường đến giảng đường, tôi đáng lí đã tốt nghiệp, không cần phải đến giảng đường nữa nhưng hôm nay tôi đến là để xin phép được học cao học.

-" Are you sure?"( Em có chắc không?)

Thầy ấy nhìn tôi, hỏi đi hỏi lại. Tôi kiên quyết gật đầu, việc tôi làm là hoàn toàn đúng đắn. Tôi sẽ thi để lấy bằng Thạc sĩ.

Ngày hôm đó, tôi và thầy ấy đã trao đổi với nhau rất lâu. Thầy ấy nói cho tôi rõ rằng, việc thi lên cao học sẽ mất thêm của tôi 3 năm nữa. Nếu như vậy thì quá lâu, thầy ấy lo lắng cho tuổi trẻ của tôi phải vùi vào đống sách chán ngấy đấy. Tôi vốn đã không còn quan tâm tới tuổi trẻ của mình nữa rồi, vẫn kiên quyết nói với thầy rằng sẽ thi lên cao học. Nhìn thấy thái độ cứng rắn kiên quyết của tôi, thầy ấy đành gật đầu đồng ý kí cho tôi theo học lên Thạc sĩ.

Học thạc sĩ được chia làm 3 phần chính: Phần một là kiến thức chung, trong một năm tôi sẽ học lại tất cả các kiến thức chung đủ để có thể đứng trên giảng đường truyền đạt lại cho các em sinh viên. Phần hai sẽ là kiến thức cơ bản và chuyên ngành. Tôi vốn chọn chuyên ngành giảng dạy nên mất thêm một năm nữa để học các kiến thức cơ bản của một giảng viên đại học. Năm cuối sẽ là lúc chuẩn bị cho Luận án Thạc sĩ, cũng là năm vất vả nhất.

Cứ như thế tôi vùi đầu vào những trang sách chi chít chữ tiếng Pháp có, tiếng Anh có, tiếng Nhật có, đủ thứ tiếng mà tôi phải học. Cả tuổi trẻ của tôi gắn liền với giảng đường đại học và những trang sách.

Có lẽ chính vì thế, sau này khi nhìn lại chặng đường mà mình đã đi, tôi đã không khỏi luyến tiếc. Tôi tiếc vì tuổi trẻ của mình trải qua một cách nhàm chán như thế.

3 năm trôi qua rất nhanh.

Hôm nay ngồi ngoài ghế đợi đến tên mình, tôi hồi hộp đến nỗi mồ hôi ướt đẫm tay. Sau 3 năm vất vả trên giảng đường đại học, hôm nay tôi sẽ biết mình có được tấm bằng Thạc sĩ hay không?

-" Biện Bạch Hiền."

Nghe thấy tên mình, giật mình nhìn lên, bản thân không ngừng tự nhủ mình đã làm được, phải tin vào bản thân mình. Nếu tôi không có bằng Thạc sĩ thì khác nào ba năm của tôi đều vô nghĩa. Ngồi đây theo dõi từ nãy, tôi thấy có người đi ra với vẻ mặt vui sướng khôn cùng, lại có người đi ra mà khóc hết nước mắt. Có thể cái bằng này là minh chứng cho tuổi trẻ không bị vô nghĩa, nó vô cùng quan trọng.

Ngồi xuống ghế, tôi hồi hộp nhìn thầy ngồi trước mặt. Thầy ấy liếc nhìn tôi, lạị lật Luận văn Thạc sĩ của tôi xem lần nữa. Nhìn biểu hiện của thầy ấy, tôi căng thẳng đến nỗi tim đập thình thịch.

Tay thầy ấy cầm một tập tài liệu, đưa về phía tôi, kèm theo nụ cười thân thiện

-"This is master's degree."( Đây chính là bằng tốt nghiệp Thạc sĩ.)

Có lẽ do lo lắng quá tôi bị loạn, nghe không hiểu thầy ấy nói gì, chỉ chăm chăm lấy tập tài liệu mở ra xem. Đập vào mặt chính là tiêu đề bằng tiếng anh đỏ chói "Master's degree" ( Bằng Thạc sĩ). Tôi tần ngần một lúc, đóng tập tài liệu lại, nhìn thầy ấy rồi lại nhìn tấm bằng trong tay mình. Nụ cười hạnh phúc trên môi hiện lên, tôi đứng bật dạy vòng qua bàn ôm lấy cổ thầy giáo của mình, hạnh phúc đến nỗi nói tiếng Hàn.

( Chanbaek- Ngược)HEARTLESS( NHẪN TÂM) ( Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ