Phần 4: Trăng tròn.

5.9K 435 5
                                    


HEARTLESS

Chap 4: Trăng tròn.

Bực bội trở về phòng, mạnh tay đóng cửa để biểu thị sự không bằng lòng trong người mình. Tức đến không thể diễn tả được, tôi đang phát hờn lên.

Cái gì mà không nghe lời thì sẽ cắt giảm chi tiêu, cái gì mà nếu còn làm càn nữa thì sẽ đưa ra nước ngoài dạy bảo. Có chết tôi đây cũng không rời đất nước Đại Hàn Dân Quốc nước chật người đông này đâu.

Biện Bạch Hiền đã thế còn không nói đỡ cho tôi, cứ im thin thít như muốn trêu ngươi người khác. Mất công tôi lo cho cậu ta, đưa cậu ta đến y tế còn cùng về với cậu ta nữa. Biết thế tôi mặc xác cho xong.

Nằm dài trên giường, tôi ngủ quên lúc nào cũng không hay.

Khuôn mặt đó lại ẩn ẩn hiện hiện trước mắt tôi. Cơn mơ lại kéo đến như thường lệ. Lần này tôi vẫn căng mắt ra nhìn thật kĩ nhưng vẫn vô ích.

-" Cậu Phác"

Giật mình choàng tỉnh. Tôi quay mặt lại, lại là cái mặt của tên ngốc phóng đại cỡ to trước mắt tôi.

Tôi trừng mắt đẩy nhẹ cậu ấy ra, hằn học với tên tội đồ. Sao cậu ta cứ xuất hiện bất thình lình và cứ phải gần tôi như thế nhỉ?

-" Cậu làm gì trong phòng tôi?"

-" Đến bữa tối rồi."

-" Biết rồi, ra ngoài... ngay lập tức."

Cậu ấy đứng dạy, quay đầu lại. Tôi đưa tay vò mái tóc xoăn nhẹ của mình, lẩm bẩm vài câu vô nghĩa.

-" Cảm ơn."- Thanh âm nhè nhẹ nào đó đi vào tai tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn Biện Bạch Hiền. Đầu cậu ấy chỉ hơi quay lại một chút thôi.

-" Chuyện gì?"- Bản thân lại ngẩn ngơ nhìn Bạch Hiền.

Lúc này cậu ấy mới quay hẳn lại nhìn tôi.

-" Chuyện hồi sáng, cảm ơn."

À thì ra cậu ấy cảm ơn tôi vì đã đưa đến phòng y tế. Việc đấy là điều tất yếu, chẳng lẽ để cậu chết khô ngoài sân trường. Lúc đấy tôi cũng hoảng sợ lắm, cứ tưởng cậu ấy bị làm sao, may mà không nghiêm trọng như tôi tưởng tượng. Phác Xán Liệt- tôi cũng đã làm một việc có ích, không đến nỗi vô tích sự như bố mình nói.

Tôi nhìn cậu ấy một lúc. Cái cơ thể gầy gò của cậu ấy. Thảm nào lại bé như học sinh cấp 2 vậy.

-" Cậu ăn uống cho tốt vào. Nếu có lần sau tôi sẽ mặc xác cậu."

Cậu ấy không nói gì, chỉ khẽ cười, lại cái nụ cười ngốc nghếch đó. Tôi đứng dạy, tiến về phía cửa ra vào, đi lướt qua người cậu ấy.

Xuống phòng ăn, bố tôi cũng đã ngồi vào từ lúc nào, nghiêm giọng dạy bảo:

-" Từ sau phải xuống ăn đúng giờ."

-" Vâng."

Uể oải trả lời, tôi ngồi xuống ghế, cầm đũa lên. Nhớ ra gì đó lại ngước lên nhìn tứ phía. Biện Bạch Hiền đứng tại tủ bếp, đang làm vài cái việc vớ vẩn với cô giúp việc.

( Chanbaek- Ngược)HEARTLESS( NHẪN TÂM) ( Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ