Phần 12: Cố nhân 2

4.3K 330 17
                                    


HEARTLESS

Chap 12: Cố nhân 2

Ngồi trong quán cà phê gần trường Đại học, Biện Bạch Hiền gượng gạo ngồi thẳng, mắt nhìn chằm chằm cốc sinh tố trước mặt, không dám nhìn thẳng vào người đang ngồi trước mặt mình.

Ngô Thế Huân thản nhiên vắt một chân lên đùi, mắt nheo lại nhìn Biện Bạch Hiền chăm chú, một tay đặt trên thành ghế gõ gõ tạo thành tiếng cộc cộc nho nhỏ.

Mãi đến khi Biện Bạch Hiền không chịu nổi nữa định lên tiếng trước thì hắn mới chịu lên tiếng.

-" Cậu vẫn thế, chẳng khác gì."

-" Vậy sao..."- Giọng Biện Bạch Hiền nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Ngô Thế Huân nhăn mày không bằng lòng với thái độ sợ sệt, khép nép của cậu. Hắn ngồi ngay ngắn lại.

-" Cứ nói đi không cần sợ tôi. Đến..."

Hắn vốn định sẽ nói là đến Phác Xán Liệt cậu còn không sợ huống hồ gì đến tôi, nhưng lời nói chưa phát ra khỏi cổ họng thì lại im bặt. Có lẽ không nên nhắc đến Xán Liệt trước mặt Biện Bạch Hiền, nhỡ có làm tổn thương cậu ấy thì lại áy náy.

Biện Bạch Hiền vò tay chặt vào vạt áo, cắn cắn môi không biết nói gì.

-" Cậu làm gì ở đây?"- Ngô Thế Huân tìm chủ đề để nói chuyện.

-" Tôi... làm giảng viên."

Ồ thì ra cậu ấy làm giảng viên ở đây. Không ngờ sau 8 năm mà Biện Bạch Hiền đã thành đạt như thế này, thảm nào khi xưa lại quyết định từ bỏ Xán Liệt để chạy theo danh vọng. Biện Bạch Hiền quả là không đơn giản như hắn nghĩ.

Ngô Thế Huân cảm thấy hơi khó chịu, khóe môi nhếch lên, giọng điệu có phần mỉa mai, châm biếm.

-" Sống tốt nhỉ. Thảm nào có thể tùy tiện vứt bỏ người khác."

Biện Bạch Hiền có ngốc đến mấy cũng hiểu ý tứ trong câu nói của Ngô Thế Huân. Đối với tiếng Hàn như vậy là rất dễ hiểu. Cậu càng bấu chặt tay hơn vào vạt áo, khóe miệng mấp máy.

-" Tôi...không..."

-" Không sao, con người vốn như thế mà. Vì bản thân mình có thể bất chấp hết tất cả. Con người vốn là loài ích kỉ nhất mà."

Biện Bạch Hiền càng cúi đầu thấp hơn, cảm giác tức tức nơi lồng ngực khiến nhịp thở trở nên rối loạn, nặng nề.

Ngô Thế Huân nhếch khẽ môi, quyết định hỏi vào chủ đề mà mình cần hỏi nhất.

-" Cậu đã gặp Xán Liệt chưa?"

Biện Bạch Hiền toát mồ hôi lạnh, lòng bàn tay mồ hôi ứa ra lạnh ngắt, miệng như bị co giật không thể nói được.

-" Tôi..."

-" Chưa gặp?"- Thế Huân hỏi dồn.

-"..."

-" Cũng đúng. Vứt bỏ người ta rồi thì còn gặp lại để làm gì nhỉ? Có lẽ tôi hỏi hơi thừa. Xin lỗi."

( Chanbaek- Ngược)HEARTLESS( NHẪN TÂM) ( Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ