Lúc Tiểu Ái về đến khu chung cư thì đã hơn sáu giờ tối, thực ra chiều nay không có tiết học nhưng cô lại không muốn về sớm. Chậm chạp lê từng bước rất lâu, Tiểu Ái mới ngậm ngùi miễn cưỡng về nhà.
Trong phòng bếp, Dung Kỳ đang mặc bộ quần áo dài tay ở nhà, toàn thân màu đen càng làm tăng thêm sự lạnh lùng của anh. Dung Kỳ cởi tạp dề, rửa sạch tay, rồi mới đưa mắt nhìn về phía Tiểu Ái: "Vừa hay đúng lúc, ăn cơm thôi!"
Dung Tiểu Ái có chút bất lực, giọng điệu anh ấy vô cùng tự nhiên, cứ như coi nơi này là nhà của mình vậy. Mặc dù căn nhà này là của anh thật, nhưng lúc này chủ nhà là cô chứ! Đáng ghét! Anh rốt cuộc định ở đây bao lâu nữa? Về nước đã nhiều ngày như thế rồi mà vẫn không chịu về thành phố Z thăm bố mẹ. Không phải anh định ở đây luôn đấy chứ?
Ý nghĩ đó khiến lòng Tiểu Ái ớn lạnh, thế nhưng cô vẫn phải nở nụ cười hiền dịu: "Thơm quá! Anh lợi hại thật đấy! Không những kiếm tiền giỏi, mà nấu ăn cũng rất cừ! Trước đây em sống có một mình chủ yếu là ăn cơm ở trường, thi thoảng lắm mới tự rang cơm với trứng, có anh sống ở đây thật tốt..." Buồn nôn! Trổ tài nịnh nọt xong chính Tiểu Ái cũng cảm thấy muốn nôn.
Đôi lông mày Dung Kỳ khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh sau đó lại giãn ra. Anh buông đũa xuống, bình thản nhìn cô em gái ngồi đối diện vẫn còn nở nụ cười trên môi: "Nói đi, nói cho anh nghe lần này là chuyện gì?"
"Hì...!" Tiểu Ái cười ngây ngô, kéo cả người lẫn ghế tiến sát lại gần anh: "Là thế này, có vài người bạn học của em ở trường muốn tổ chức một buổi đi chơi vào thứ sáu tuần này." Cô vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt anh, khi thấy anh chỉ nghe chứ không có vẻ gì nghi ngờ, liền tiếp tục nói dối: "Thực ra buổi đi chơi này hằng năm đều tổ chức, các bạn học cùng nhau ra ngoại ô thăm thú, nướng cá, leo núi... mục đích để làm giảm bớt áp lực học hành. Vì thế những người tham gia ngày hôm đó đều phải tắt điện thoại. Mọi người sẽ thỏa sức thư giãn mà không hề tiếp nhận bất kì sự liên lạc nào từ bên ngoài."
"Ý của em là, cả ngày thứ sáu tuần này anh không thể liên lạc được với em đúng không?" Dung Kỳ chậm rãi gắp thức ăn, không nhìn Tiểu Ái khẽ hỏi.
"Vâng!" Cô gật đầu lia lịa, cảm thấy bản thân lúc này chẳng khác gì học sinh tiểu học.
"Việc này không cần thiết phải báo cáo chi tiết như vậy. Những buổi tụ họp bình thường anh không ngăn cấm em."
"Hề hề, cũng chỉ vì sợ anh lo lắng nên em mới nói trước như vậy thôi!" Vấn đề nan giải đã được giải quyết, Tiểu Ái dịch chuyển về vị trí cũ, lẳng lặng ăn cơm. Tay nghề của Dung Kỳ thực sự rất khá, không chỉ mang đậm hương vị truyền thống, mà có chút gì đó giống với những món mẹ nấu. Sau khi đến thành phố S, suốt ba năm cô mới về nhà năm, sáu lần. Mỗi lần về, cũng chỉ ở nhà mấy ngày rồi đi, thực sự cũng rất nhớ nhà.
"Anh trai!" Thấy tâm trạng Dung Kỳ hôm nay khá tốt, Tiểu Ái quyết định nói chuyện với anh thêm vài câu: "Anh lần này quay về có dự định gì không? Ý của em là, anh có muốn trở về thăm bố mẹ không?"
Chiếc đũa giữa những ngón tay thon dài của Dung Kỳ bỗng dừng lại, sắc mặt anh lạnh đi. Thấy vậy, Tiểu Ái hoảng hốt vội và một miếng cơm, nào ngờ bị sặc, cô nhoài người trên bàn, ho mãi không thôi. Bỗng bàn tay với lực vừa phải vỗ nhẹ vài cái lên vai Tiểu Ái, rồi một cốc nước được đưa đến, cô vội vã đỡ lấy, uống một ngụm mới bình thường trở lại. Dung Kỳ thấy Tiểu Ái không sao, muốn rút tay lại, nào ngờ bị cô níu chặt tay áo.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trái Tim Màu Hổ Phách_ Full
RomantizmTác giả: Nam Lăng tóm tắt: Cuộc sống luôn kịch tính và đầy bất ngờ, Tiểu Ái dù có nằm mơ cũng không thể nghĩ được rằng khắc tinh của cô lại chính là vị đạo diễn đẳng cấp quốc tế Aki. Thân là một diễn viên phụ nhỏ bé, lại thuộc tầng lớp vô sản đang...