Chap XVIII: Tránh Mặt

1.3K 80 25
                                    

Thanh Duy thẫn thờ bước về nhà, mặt mũi tèm lem nước mắt.
Tronie vừa nhìn thấy Duy đã hết hồn, chạy vù ra đón cậu.
- Duy, cậu bị làm sao vậy?
- Tớ không sao! - Duy mệt mỏi.
- Không sao?! Không sao mà như thế này à? Tớ mới nghỉ học một ngày mà ai đã bắt nạt cậu? Đại Nhân phải không? - Tronie tức giận.
- Thôi được rồi, tớ muốn nghỉ ngơi! - Duy thất thần đi vào phòng, đóng chặt cửa lại.
Tronie thở dài nhìn theo Duy, tâm trạng của cậu cũng vì thế mà đi xuống.
...
"Kính coong..."
Tronie đang mải mê đọc sách, nghe thấy tiếng chuông cửa thì lập tức ra mở cửa.
- Ủa, Kelvin? - Tronie ngạc nhiên khi thấy người sau cánh cửa.
- Hì Tronie! Tớ tới mang trả cặp sách cho Duy nè! - Kelvin nâng cái cặp màu hường đưa cho Tronie.
- À! - Tronie nhận lấy.
- Thật ra là Duy để quên nên mình mang về hộ, chứ không có ý gì đâu! - Kelvin nói vội.
- Ây, có gì đâu mà cậu phải giải thích chứ, mình hiểu mà, vào nhà đi!
Tronie nhường đường cho Kelvin bước vào nhà.

Từ trong bếp, Tronie mang ra một đĩa bánh cupcake cùng một ly sữa cho Kelvin.
- Cậu ăn bánh uống sữa đi!
- Cần gì cầu kỳ thế, nước lọc là được rồi mà!
- Đâu được?! Cậu mau ăn đi! À mà.. - Tronie ngập ngừng - Ở trường hôm nay có chuyện gì hả?
- Có chuyện? - Kelvin vừa ăn bánh vừa nhíu mày.
- Ừ thì mình thấy Duy lạ lắm. Cậu ấy về sớm hơn bình thường, trông khá mệt mỏi! Từ lúc về tới giờ ở mãi trong phòng, không chịu ăn trưa luôn.
- Vậy hả? Lớp có chuyện gì đâu? - Kelvin ngẫm nghĩ - Ngoại trừ có bạn học sinh mới!
- Học sinh mới? - Tronie hỏi lại.
- Yes. Tên là Nam. Mà thân với tên Đại Nhân lắm, mình thấy hai bọn họ nói chuyện với nhau suốt.
Tronie gật gù, cậu lờ mờ đoán ra mọi chuyện rồi.
***
Đại Nhân vừa về tới nhà là nằm phịch xuống giường, tâm trạng của anh đang cực kỳ không tốt. Từ giờ ra chơi, Duy đã biến đi đâu không rõ, gọi điện thì cậu lại không nghe. Chưa khi nào, lòng anh lại nóng như lửa đốt thế này.
- Chết tiệt! - Anh ném phăng chiếc gối bay xa.
- Ối mẹ ơi! - Sơn Tùng từ ngoài đi vào chiếc gối xém bay vào người.
Nhặt chiếc gối lăn lóc ở đất, Tùng lườm Nhân.
- Ghét nhau thì nói một câu, cần gì phải làm thế!
- Im đi, tôi không có tâm trạng đùa với cậu. - Nhân gằn giọng.
- Ố là la, ai khiến "Bao Đại Nhân" đây giận vậy ta? - Tùng trêu trọc - Không lẽ là Thanh Duy!
- Cái gì chứ? - Nhân ngồi bật dậy.
- Ồ, coi hành động kìa, trúng tim đen rồi phải không?
- Cậu có tin là tôi sẽ giết chết tôi không?
- Này, cậu mà giết tôi thì Lâm để yên chắc, he he...
- Aish...! - Nhân bực tức mà không làm gì được, anh bỏ đi ra ngoài.
- Ê ê, tính chạy làng hả? Này này...
Tùng nhoi nhoi chạy theo, và vẫn không ngừng trêu trọc Nhân.
...
Ngày hôm sau, tại trường học.
Đại Nhân hôm nay tiếp tục đi học sớm và có lý do của nó cả.

Vừa tới cửa lớp, Nhân lập tức hướng về bàn của mình và thở phào khi thấy có người đang gục ngủ ở đó.
- Này Duy, cậu có biết là tôi lo... Ủa, cậu là ai? - Nhân giật mình khi thấy người ngồi cạnh anh không phải là Duy.
- À, mình là Phong, lớp trưởng kêu mình từ nay sẽ dạy kèm cậu học nên mình qua đây ngồi cạnh cậu! - Chàng trai đeo chiếc kính cận to sụ nói.
- Cái gì? - Nhân nhíu mày - Duy đâu?
- Lớp trưởng lên phòng Đoàn rồi!
- Cái tên này...
Đại Nhân quay người định bước ra khỏi lớp thì thấy Duy bước vào liền tiến gần tới cậu.

Longfic [Nhân Duy & Khánh Thành] CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ