*Note: dành cho các bạn không hài lòng với kết trước. Này thì máu :3
Chúc các bạn đọc vui :3
Chapter 10 - 2 (bonus): In faded memory
- Mẹ. Đừng mà. Mẹ!
Yuri nức nở nhìn theo cánh cửa phòng vừa bị đóng lại một cách tàn nhẫn. Trông cậu bây giờ còn thảm hại hơn cả khi bị Jessica hành hạ nữa. Mắt cậu đỏ ngầu, sưng húp lên vì khóc nhiều. Người cậu nham nhở những vết xước sau một tuần vật vã trong phòng. Bố dượng và mẹ nhốt tách biệt cậu và Jessica, giam lỏng cả hai người trong phòng. Cậu nghe trái tim mình tan nát mỗi lần nghe tiếng đổ vỡ và tiếng la hét vì đau đớn ở phòng bên cạnh. Mặc cậu cầu xin thế nào, cả bố dượng lẫn mẹ đều không mủi lòng cho cậu gặp Jessica. Hai người họ đã gần như lên cơn đau tim cùng lúc khi thấy hai đứa con gái của mình làm chuyện đồi bại ấy. Càng thấy ghê tởm bao nhiêu, họ càng đau lòng bấy nhiêu. Ông bà Jung nghe xong bác sĩ kể về bệnh tình của con gái mình thì hoàn toàn im lặng, ông Jung gục hẳn trên ghế, còn bà Jung khóc không thành tiếng. Chỉ vì lơ làng con mình trong một vài giây phút ngắn ngủi mà ông bà trở thành kẻ tội đồ làm con gái mình phát điên. Bác sĩ nói rằng Jessica vì bị trầm cảm một thời gian quá dài mà không chịu điều trị dẫn tới chứng bệnh hoang tưởng. Trong đầu con bé lúc nào cũng nghĩ Yuri là nô lệ của nó, lúc nào cũng luôn miệng gọi Yuri, tay nó chảy máu, nó cũng lấy máu để viết tên Yuri được. Dù rất đau lòng nhưng họ cũng phải trói Jessica lại, đến bữa phải cố gắng lắm mới cho con bé uống được 1 chút sữa. Ông bà Jung đứt từng khúc ruột khi thấy hai đứa con mình kiệt quệ từng ngày. Ban đầu, cả hai đều phản ứng tiêu cực, đập phá đồ đạc, la hét, tự làm mình bị thương. Dần dần, chúng đều tuyệt thực, không nằm im một chỗ trên giường thì cũng đứng lặng bên cửa sổ, không nói một lời nào, miệng lẩm bẩm như đang nói chuyện với người còn lại. Bác sĩ Kim mất hai tháng điều trị, cả ông lẫn vợ chồng nhà họ Jung đều tiều tụy đi thấy rõ nhưng lại chẳng đạt được kết quả gì. Hai đứa trẻ đầy nông nổi kia cũng vậy, chúng như sắp trở thành hai cây khô trong gian phòng nhỏ ngột ngạt không đồ đạc. Bao nhiêu nỗ lực đều trở nên vô ích. Không được, ông không cam tâm. Dù phải tốn bao nhiêu tiền ông cũng phải chữa bệnh cho con bé.
- Ha Jin à, tôi có người bạn làm bác sĩ chuyên khoa thần kinh học rất giỏi bên Mỹ, tôi muốn đưa con bé sang đó chữa bệnh. Yuri thì tôi sẽ nhờ bác sĩ Kim chăm sóc cho nó. Bà nghĩ thế nào? – ông Jung ngòi thừ ra trên chiếc ghế dài. Phải suy nghĩ nhiều khiến ông cảm thấy mệt mỏi, má tóc mới hôm nào còn đen nay đã loáng thoáng vài sợi bạc. Ông còn yêu Jessica hơn cả bà Jung nữa, con bé như thế làm sao ông không đau lòng được chứ. Có nặng lời với con cũng là vì muốn tốt cho con mà thôi.
Bà Jung gật gật đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, trong lòng nặng trĩu. Bây giờ chỉ cần Soo Yeon nó khỏi bệnh, bắt bà phải làm gì bà cũng làm.
***
- Xe đến nơi rồi, mời ông bà ra xe thôi ạ - anh chàng tài xế lịch sự gõ cửa. Một lát ông Jung mới bước ra, cõng theo Jessica vừa bị tiêm thuốc an thần. Ông nén tiếng thở đau đớn vào trong cho bà Jung khỏi lo lắng rồi đi ra. Phòng bên kia, Yuri không ngừng đập cửa đòi ra gặp Jessica nhưng đáp lại cậu chỉ là sự lạnh lẽo vô tình. Cậu đấm cửa mạnh đến nỗi tay bắt đầu nóng lên vì ma sát và đau đến rã rời. Nước mắt tuyệt vọng của cậu lăn dài trong sự bất lực của bản than. Cậu quỳ sụp xuống đất, không ngừng lầm bầm: “ Đừng mang em ấy đi mà, làm ơn”