Chương 70 Thành Ngọc

333 5 0
                                    


  Cổ Hạo Nhiên nghe quản gia đứng ngoài cửa hỏi, cau mày suy nghĩ một chút, vốn là mấy ngày trước mình phải mở kim khố điều ngân lượng, kéo tới bây giờ đã mười ngày, sợ là tài chính ở cửa hàng báo thiếu rồi !

Cửa phòng được mở ra, Cổ Hạo Nhiên đi ra, đi nhanh lên trước: "Đi thôi."

Hiện tại sắp tới năm mới, các cửa hàng đều phải chuẩn bị hàng hóa, khoản tiền kia không phải là số nhỏ, mà vì phòng ngừa quản sự nuốt riêng ngân lượng, lợi nhuận hàng tháng đều phải nộp lên cho vào kim khố, sau đó mới tiến hành điều phối ngân lượng!

Trước bởi vì chuyện của Cổ Uyển Ngưng, chạy tới thành Vô Hỏa, vốn tưởng rằng dựa vào bổn sự của cửa hàng, kéo dài một thời gian cũng không sao diễn-đàn-lê-quý-đôn, lại quên mất còn hai tháng nữa là qua năm mới, việc tích trữ hàng hóa là vô cũng cấp bách!

Cổ Hạo Nhiên im lặng đi đến kim khố, quản gia theo sát phía sau, nơi đó, nhất định phải đi qua ba cánh cửa, ba đạo cơ quan, người được gia chủ Cổ gia cho phép mới có thể đi vào! Mà hắn, cực kỳ may mắn là một trong số đó!

Ngân lượng nơi đó, rất nhiều người cả đời ngay cả tưởng tượng cũng không dám! Ngân lượng ở đó, có thể so với quốc khố! Ngân lượng ở đó, hoàn toàn có thể so với một cái tàng bảo khố!

Một đường đi tới, rốt cục hai người cũng đến kim khố!

Cơ quan cuối cùng được mở ra, cánh cửa cũng chậm chậm mở ra, chỉ là...

Bên trong trống không!

Mắt Cổ Hạo Nhiên trừng to, hai mắt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, bạc ? Bạc đâu! Tại sao có thể như vậy!

Quản gia kinh hãi trong lòng cũng không thua Cổ Hạo Nhiên! Cả đời hắn bán mạng cho Cổ gia, tất nhiên cũng biết nơi này có ý nghĩa gì với Cổ gia! Nơi này, căn bản chính là Cổ gia thứ hai! Đạo lý cây to đón gió người nào cũng biết! Người làm ăn càng biết lợi dụng những vật chết này, lợi càng nhiều thì mình càng mạnh! Chẳng qua là, hiện giờ trong mắt hoàng đế Cổ gia vẫn là một cái đinh chói mắt, nếu như không thu liễm một chút, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!

Nơi này, là tâm huyết mấy đời của Cổ gia!

Nghĩ tới cái gì, hai mắt Cổ Hạo Nhiên càng đỏ! Cổ Nhược Phong! Việc này nhất định là nghịch nữ Cổ Nhược Phong kia làm! Trên đời này, người trong một đêm có thể lấy được Bách Hoa sơn trang!

"A!" Kim khố trống không làm cho Cổ Hạo Nhiên phẫn nộ gào thét! Cừu hận trong mắt ngay cả quản gia cũng cảm thấy kinh hãi! Xem ra, sợ là người trộm bạc sẽ chết không được tử tế rồi !

Mà giờ phút này, xe ngựa của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đã đến trước cửa thành, cao cao trên đỉnh cửa thành, tảng đá có khắc hai chữ: thành Ngọc!

Nhìn sắc trời không còn sớm, Si thấp giọng hỏi người trong xe: "Chủ tử, hôm nay có muốn ngủ lại hay không?" Đêm qua Phong chủ tử bị trọng thương, cũng không biết Lân chủ tử làm gì, xem ra không có gì đáng ngại, đối với Phong Huyết Lân, hắn càng ngày càng tôn kính, bởi vì từ khi ra khỏi nhà gỗ Phong Huyết Lân cành ngày càng cường đại! Cái loại khí tức cường hãn này, làm cho hắn không tự chủ run rẩy!

"Thành Ngọc ..." Phong Huyết Lân nhỏ giọng lập lại một lần, giống như nghĩ tới cái gì, khóe miệng gợi lên một nụ cười sung sướng, nhẹ nhàng "Uh'm" một tiếng với ngoài xe ngựa.

Xe ngựa đi qua cửa thành, đi trên con đường phồn hoa, ngừng lại trước cửa một khách điếm cũng không tệ lắm.

Tiểu nhị vội vàng chào đón, sau đó cung kính đứng một bên, xe ngựa này nhìn không xa hoa, nhưng người lái xe này vừa nhìn thì biết không phải là người bình thường, sao có thể qua được ánh mắt nhìn người mười mấy năm của hắn!

Nhìn hai người trong xe bước xuống, tiểu nhị không khỏi sửng sốt, chỉ thấy một nam tử hồng y đeo mặt nạ nhưng vẫn phong hoa tuyệt đại như cũ trong lòng đang ôm một nữ tử hắc y không thấy rõ diện mạo diễn0đàn0lê0quý0đôn, nhưng từ dáng người của nàng cũng không khó nhìn ra, người này cũng có diện mạo bất phàm!

Phong Huyết Lân nhìn người đang ngu ngơ, mắt hắn nhìn chằm chằm mình, không khỏi có chút hờn giận, nhất là thấy ánh mắt hắn nhìn Cổ Nhược Phong, lửa giận lại càng thiêu đốt, đôi mắt huyết sắc nhìn chằm chằm tiểu nhị, giống như muốn thiêu đốt hắn!

Tiểu nhị hồi hồn, trùng hợp chống lại cặp mắt huyết sắc của Phong Huyết Lân, cả người nhất thời đóng băng... Cặp mắt huyết sắc... Một mặt nạ bạc... Hồng y tung bay... Còn có hắc y nữ tử trong lòng hắn...

Toàn thân run lên bần bật: "Huyết, Huyết vương gia!" Kia không phải là Huyết vương gia đã mất tích thì là ai! Còn hắc y nữ tử trong lòng hắn kia, không phải là Huyết vương phi trong truyền thuyết sao? !

Hai tôn đại thần này đại giá quang lâm, là chuyện mà tiểu điếm bọn hắn mong mà không được!

Ánh mắt vốn cung kính lại càng cung kính, còn mang theo một chút sùng bái! Ai không biết Huyết vương gia này là người tôn quý nhất Mộ Dung vương triều! Không nói đến sủng ái của tiên hoàng với hắn, bây giờ tân hoàng mới đăng cơ cũng ban thánh chỉ, thấy Huyết vương gia như nhìn thấy trẫm !

"Bịch!" một tiếng, tiểu nhị liền quỳ xuống! Kích động đến nỗi nói cũng không nói rõ: "Tiểu nhân... Tiểu nhân, bái, bái kiến Huyết vương gia, Huyết vương phi! Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Một tiếng hô kia, làm cho mọi người đang đi trên đường đều ngừng chân lại, không tới nữa giây, toàn bộ mọi người đều quỳ xuống! Cũng cao giọng hô lên như tiểu nhị!

Cổ Nhược Phong đang ngủ trong lòng Phong Huyết Lân khẽ nhíu mày, sao lại ầm ĩ như thế? Những người đó hô nàng tự nhiên cũng nghe được rất rõ ràng! Tuy Phong Huyết Lân của nàng cũng nổi danh nhưng cũng không đến trình độ này đi? !

Cổ Nhược Phong không biết, từ lúc nàng mang theo Phong Huyết Lân đạp gió mà đi, sau đó mất tích, sự tích truyền đi, hai người cơ hồ thành thần ở Mộ Dung vương triều rồi ! Đương nhiên, người giả dạng Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân cũng không thiếu, nhưng mà, ai có thể có hai tròng mắt màu đỏ như Phong Huyết Lân? Đó là điểm mà người khác giả không được!

Phong Huyết Lân thấy Cổ Nhược Phong trong ngực tỉnh lại, nhăn mày lại, đáng chết, đánh thức nàng rồi !

"Đều đứng lên đi." Giọng nói lạnh lùng mang theo chút lười biếng, Cổ Nhược Phong biết, nếu mình không lên tiếng, sợ là những người này phải quỳ luôn rồi.

Mắt nhìn về phía tiểu nhị đang kích động, bây giờ hai người mình cũng coi như là "Cải trang đi tuần" đi? Nhưng sao lại phô trương như vậy rồi?

Không thể không nói tiểu nhị này tiếp khách hai mươi mấy năm, đã luyện được một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, liếc mắt một cái liền biết nghi vấn trong mắt Cổ Nhược Phong, tiến lên lấy lòng: " Hoàng thượng nói, thấy Huyết vương gia như nhìn thấy trẫm!"

Cổ Nhược Phong có chút nghiến răng nghiến lợi, Mộ Dung Niệm Hàn này rất giảo hoạt! Như nhìn thấy trẫm, quang minh chính đại cho Phong Huyết Lân một địa vị được tôn sùng! Một chiêu này, coi như là thuyết minh, hắn tuân thủ ước định. Nhưng mà, phương pháp này...

Khóe miệng Phong Huyết Lân giựt giựt, này có tính là lòng tốt biến thành xấu? Đây là có chuyện gì! Về sau ai nhìn thấy bọn hắn đều phải quỳ xuống, nhớ lại việc này, Phong Huyết Lân liền cảm thấy đau đầu! Người khác không chê quỳ mệt, nhưng hắn phải trả lời cũng rất mệt!

Cùng Cổ Nhược Phong liếc nhau, đều thấy được bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Ôm Cổ Nhược Phong vào khách điếm, âm thanh nghị luận sau lưng vẫn được truyền đến: "Bộ dáng Huyết vương gia quả thật là thiên hạ vô song!"

"Huyết vương phi cũng là tuyệt thế giai nhân! Hai người này thật là tuyệt phối!"

"Không biết bọn hắn tới thành Ngọc làm gì?"

"Ai... Ngươi là người nơi khác đi, tới này thành Ngọc đương nhiên là..."

"..."

"..."

Khóe miệng Si giựt giựt, đi theo, thuê ba gian phòng tốt nhất, Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân một gian, Si Mị Lượng một gian, Võng Phàm một gian. Kỳ thật, thuê hai phòng kia đối với năm quỷ bọn hắn mà nói, căn bản là không có tác dụng...

Huyết vương gia và Huyết vương phi tới thành Ngọc. Chuyện này giống như gió xuân thổi vào cỏ, người toàn thành đều đã biết!

Trong phòng, Cổ Nhược Phong nằm nghiêng trên giường, vị trí gần cửa sổ để cho nàng vừa vặn có thể nhìn toàn cảnh ở dưới đường, nhưng mà, lúc này nàng lại đang mỉm cười nhìn Phong Huyết Lân: "Thành Ngọc chơi rất vui?" Ngữ khí khẳng định. Nàng cũng không bỏ qua ở cửa thành lúc Si hỏi đáy mắt Phong Huyết Lân đột nhiên có ý cười!

Phong Huyết Lân chép miệng, sao Phong nhi của hắn thông minh như vậy...

"Sinh nhật hàng năm của thành chủ thành Ngọc đều tổ chức thi đấu giữa các tài tử giai nhân, mà người được hạng nhất có thể chọn một món trong lễ vật mà hắn thu được."

Đáy mắt Cổ Nhược Phong vẫn có chút nghi hoặc, dù vậy, cũng không đủ lý do hấp dẫn hắn đi? Trừ phi...

"Khi nào thì?" Hắn đã nhìn trúng gì đó, nàng tự nhiên là theo hắn rồi.

"Ngày mai." Không thể không nói, vận khí bọn hắn tương đối tốt! Nghĩ đến món đồ kia, khóe miệng Phong Huyết Lân nhịn không được cong lên diễn.đàn.lê.quý.đôn! Này có tính là trời cũng giúp bọn hắn không?

"A...?" Nhìn hai mắt Phong Huyết Lân chứa ý cười và tình thế bắt buộc, Cổ Nhược Phong cũng không khỏi tò mò, vật có thể làm cho Phong Huyết Lân để ý như vậy, tựa hồ cũng không nhiều...

Chuyện Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong đến rất nhanh liền truyền tới phủ thành chủ, rất nhanh thành chủ thành Ngọc đã tới khách điếm, địa vị của Huyết vương gia có thể so với hoàng thượng! Người khác không biết, sao hắn có thể không biết? Tân hoàng đăng cơ, chuyện thứ nhất không phải điều phối chức quan, không phải thay đổi chính sách, không phải cái gì khác, mà là ra một thánh chỉ đưa thân phận địa vị của Huyết vương gia lên cao nhất ở Mộ Dung vương triều!

"Chủ tử, thành chủ thành Ngọc bái kiến." Thanh âm nghiêm túc vạn năm không đổi của Si vang lên, trong giọng nói hình như có chút không vui.

Cổ Nhược Phong hứng thú, bổn sự của thành chủ thành Ngọc cũng lớn thật, có thể làm cho gương mặt vạn năm không đổi của Si thay đổi, nhíu mày: "Mời hắn tiến vào."

Thành chủ Ngọc thành Ngọc Tây Âu, năm nay sáu mươi tuổi, cả người đầy sức sống, tuy có một chút lấy lòng, nhưng cũng không khiến người chán ghét.

Sau đó, Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân liền biết tại sao Si lại không vui.

Phía sau Ngọc Tây Âu có một hồng y nữ tử. Bộ dáng như hoa như ngọc, ngượng ngùng e thẹn, đúng là một liễu yếu đào tơ nha!

Vì thế... Cổ Nhược Phong nở nụ cười... Mục đích Ngọc Tây Âu tới là?

Nhíu mày nhìn Phong Huyết Lân, ánh mắt như muốn nói: "Hình như là tới tìm chàng."

Phong Huyết Lân bất đắc dĩ liếc mắt, sau đó sửa sang lại sắc mặt, nhìn Ngọc Tây Âu: "Không biết thành chủ tới đây... ?"

Ngọc Tây Âu khom người thi lễ: "Huyết vương gia, Huyết vương phi, hạ quan không biết hai vị đại giá quang lâm không tiếp đón từ xa, phủ thành chủ đã chuẩn bị phòng tốt, không biết..." Hắn cũng không dám trực tiếp mở miệng muốn hai tôn đại thần này di giá tới phủ thành chủ. Ai không biết đại nhân vật nào đều có thói quen của mình, vạn nhất người ta thích ở khách điếm, không phải mình trộm gà không được còn mất nắm gạo? Lần trước lúc công tử tới, hắn cũng ăn không ít thiệt thòi!

"Đúng vậy, phụ thân vừa nghe Vương gia đến, liền chuẩn bị phòng." Nàng tiến lên một bước nhỏ, nói khẽ, ánh mắt mong ngóng thường nhìn Phong Huyết Lân, cái bộ dáng kia, đổi lại là ai cũng không đành lòng cự tuyệtdiễn,đàn,lê,quý.đôn!

Cổ Nhược Phong híp mắt nhìn hồng y nữ tử. Hồng y? Rõ ràng là một hoàng hoa khuê nữ, mà lại mặc hồng y, thú vị... Chỉ là...

"Không biết vị tiểu thư này là?" Cổ Nhược Phong chậm rãi mở miệng, thanh âm trong veo mà lạnh lùng nghe không ra hỉ nộ, mà ánh mắt nhìn nàng kia lại mang ý cười.

Ngọc Tây Âu thấp thỏm trong lòng, nghe đồn Huyết vương phi rất bảo hộ Huyết vương gia, nàng... Thật cẩn thận nhìn Cổ Nhược Phong, thấy ánh mắt nàng ôn hòa, để xuống tảng đá lớn trong lòng: "Đây là tiểu nữ Ngọc Y Nhi của hạ quan."

Ngọc Y Nhi, nữ nhi mà Ngọc Tây Âu có lúc tuổi già, tự nhiên là coi như bảo bối! Tuy chưa từng thấy Huyết vương gia, nhưng cũng đã nghe lời đồn, đối với Huyết vương gia, hắn có ba phần e ngại. Chỉ tiếc, Y Nhi nghe những lời đồn về về Huyết vương gia, trái tim thiếu nữ liền trao cho hắn ! Ngọc Tây Âu cũng không có biện pháp, bây giờ nghe nói Huyết vương gia tới Ngọc Thành, liền quấn muốn theo tới, làm sao cũng không ngăn được!

Ý cười khóe miệng Cổ Nhược Phong càng sâu: "Ngọc Y Nhi, tên rất hay."

Ngọc Tây Âu thở ra một hơi: "Kia, Vương gia và vương phi là... ?" Đi phủ thành chủ ở sao?

Hai mắt Phong Huyết Lân chỉ nhìn Cổ Nhược Phong, khi thấy khóe miệng nàng cong lên, đến khóe mắt cũng chưa cho hai phụ tử Ngọc Tây Âu: "Không đi." Không chút khách khí cự tuyệt, phủ thành chủ cũng không phải chưa từng ở, cần phải đi phủ thành chủ sao? Huống hồ, dời tới dời đi chẳng phải Phong nhi của hắn sẽ mệt nhọc sao? !

Phong Huyết Lân vừa thốt lên, Cổ Nhược Phong liền thấy hốc mắt Ngọc Y Nhi đỏ lên, nước mắt giống như sẽ rơi xuống! Bộ dáng điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta hận không thể đi lên ôm vào trong ngực mà an ủi!

Sắc mặt Ngọc Tây Âu cũng lập tức thay đổi, không phải hắn không nghĩ qua Huyết vương gia sẽ cự tuyệt, chỉ là, hắn không ngờ Huyết vương gia sẽ cự tuyệt mà không chừa chút mặt mũi! Nhưng mà, nghĩ tới thân phận của Huyết vương gia, chuyện này hình như cũng bình thường!

"Ngày mai phủ thành chủ có tổ chức hội tài tử giai nhân, không biết có thể khẩn cầu Huyết vương gia và Huyết vương phi tới hay không?" Nếu hai người này có thể tới, vậy là rất có thể diện rồi!

Phong Huyết Lân nhướng mày, không nghĩ Ngọc Tây Âu lại tự mời, vậy càng thêm dễ dàng, dù sao cũng không có quy định bọn hắn không thể tham gia không phải sao?

"Uh'm." Lúc Phong Huyết Lân nói chuyện với người ngoài, lời nói ít đến thương cảm! Nếu không phải cần thiết, hắn căn bản không muốn nói chuyện!

Ngọc Tây Âu đến lâu như vậy, coi như đã thấy rõ một chuyện, hình như Huyết vương gia này không muốn gặp hắn, bất quá, chỉ cần tham gia hội tài tử giai nhân ngày mai là tốt rồi.

Hắn lăn lộn trên quan trường lâu như vậy, tự nhiên là hiểu được tiến thối, khom người chào Phong Huyết Lân: "Vậy hạ quan cáo lui, ngày mai xin đợi đại giá Vương gia vương phi."

Không đợi Phong Huyết Lân đáp lại, thấy hắn im lặng, lui về sau ba bước sau đó đi ra ngoài, đã thấy Ngọc Y Nhi đang si ngốc nhìn Phong Huyết Lân, Ngọc Tây Âu cả kinh trong lòng, khóe mắt liếc Cổ Nhược Phong, thấy nàng đang nhìn Phong Huyết Lân thấp giọng nói gì đó, căn bản là không chú ý bên này.

Vội vàng kéo Ngọc Y Nhi qua, thối lui ra ngoài! Lau mồ hôi trên đầu, Y Nhi cũng quá trắng trợn rồi ! Mặc dù hình như Huyết vương có hảo cảm với nàng, nhưng là cũng không nên nhìn Huyết Vương gia như vậy!

Huyết vương phi... Cũng không phải là một người dễ trêu chọc!

Trong phòng, từ cửa sổ Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân nhìn hai phụ tử Ngọc Tây Âu rời đi, thú vị rồi...

Hội tài tử giai nhân, chỉ cần là người thành Ngọc diễn;đàn;lê;quý;đôn, không ai không muốn tham dự một lần! Mà không phải là người thành Ngọc , người nghe nói cũng sẽ vội vàng tới để nâng cao kiếm thức! Thắng sẽ có danh tiếng và ích lợi, người nào không muốn?

Ngày này, người trong thành giống như đặc biệt nhiều, lại giống như đặc biệt ít.

Phủ thành chủ, lụa đỏ đầy trời, người đến người đi, rất náo nhiệt!

Phủ thành chủ thành Ngọc, bởi vì được xây dựa vào núi, bên trong lại có một hồ nước không nhỏ! Mà yến hội hôm nay, được tiến hành ngay tại cái đình nghĩ chân ở giữa hồ nước! Sợ là đình nghĩ chân này được xây để phục vụ cho yến hội này!

Một đám nữ tử mỹ mạo như hoa, một đám nam tử ăn mặc phong lưu phóng khoáng đang ngắm hoa ngắm hồ ngắm giai nhân. Ngươi tới ta đi, mặt mày ẩn tình, hi vọng ở hội tài tử giai nhân mỗi năm một lần có thể tìm một người xứng đôi dắt tay cả đời.

Yến hội bắt đầu sớm, đình nghĩ chân trống trải, đã bày đầy bàn, các loại thức ăn rực rỡ, bốn phía bày các loại giấy và bút mực, đễ cho bọn họ dùng lúc ngẫu hứng.

Bởi vì trận đánh đêm trước Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân tiêu hao không ít nội lực, lại lên xe ngựa chạy đi, liền ngủ đến giờ ngọ.

Trước bàn trang điểm, Cổ Nhược Phong nhẹ nhàng chải mái tóc dài mà đen như mực của Phong Huyết Lân, xúc cảm như tơ lụa thượng đẳng để cho nàng yêu thích không buông tay, cài trâm bạch ngọc vào trong tóc, sau đó nhìn trái nhìn phải, sau cùng vẫn thở dài, đưa tay rút ngọc trâm ra, để cho ba ngàn sợi tóc tự do rơi xuống trên người diễnn đànnlêe quýy đônn Phong Huyết Lân: "Nó không xứng với chàng." Tiện tay thu cây trâm trong mắt thế nhân đã là trân phẩm vào trong nhẫn ngọc.

Trên đời này, hồng ngọc khó tìm, mặc dù có, phẩm chất cũng rất thấp, hồng ngọc thượng đẳng, trừ bỏ vòng tay huyết ngọc còn chưa thấy qua...

Phong Huyết Lân cầm tay Cổ Nhược Phong, nàng làm rất lâu, cũng không biết vì sao, hôm nay lại nổi lên hứng thú này, nhất định phải vấn tóc cho mình, lại phải làm đến lúc nàng hài lòng mới thôi.

Cổ Nhược Phong nâng mặt Phong Huyết Lân lên, nhìn trái nhìn phải, sau cùng lại thở dài: "Quả nhiên như vậy thuận mắt hơn." Có thể để cho mình thưởng thức...

Phong Huyết Lân sủng nịnh cười cười: "Vậy thì để như vậy." Nàng thích liền theo nàng.

Sau đó kéo Cổ Nhược Phong qua, bắt đầu vấn tóc cho nàng, ba ngàn sợi tóc kia, bay bay theo từng động tác của nàng, hấp dẫn nói không nên lời. Hắn không muốn cho người khác nhìn thấy!

Búi tóc đơn giản , trâm ngọc bích gần như trong suốt, toàn thân hắc y, những thứ trên người Cổ Nhược Phong, không có cái nào không phải là tốt nhất.

Nhìn y mục màu đen không thay đổi kia, Phong Huyết Lân nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy nàng mặc màu đỏ càng đẹp, chỉ là, không biết vì sao, hình như nàng... Không thích.

"Đi thôi, đoán chừng Ngọc Tây Âu đã đợi đến nóng ruột." Cổ Nhược Phong kéo tay Phong Huyết Lân đi tới cửa.  


Nàng Phi điên của Huyết VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ